Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bầy nhạn gãy cánh - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-30 22:52:09
Lượt xem: 46

Buổi tối đi ngủ, tôi lại mơ thấy ngày mẹ tôi được an táng.

Mặt đầy nước mắt, tôi co ro trong căn nhà bị cắt điện vì nợ tiền, run rẩy vì lạnh, bụng đói đến nỗi kêu lên.

Hoài Tự thắp một ngọn nến, điềm nhiên thắp lửa bếp.

Anh đưa bát mì nấu chưa chín tới trước mặt tôi:

"Không muốn c.h.ế.t đói thì ăn tạm đi."

Ngay sau đó, cảnh tượng thay đổi.

Đó là nhóm người cho vay nặng lãi cầm rìu đập cửa sắt.

Trà Sữa Tiên Sinh

Vừa tan học về, tôi đụng ngay vào tầm mắt của họ.

Nhóm người đó dùng những từ ngữ thô tục nhất để chửi bới tôi. Sau khi vứt điếu thuốc, họ hét lên nếu không có tiền thì lấy mạng tôi bù vào.

Hoài Tự nắm lấy cổ áo sau của tôi, kéo tôi chạy trốn.

Khi họ sắp đuổi tới nơi, anh giấu tôi ở ngưỡng cửa kho hàng bị bỏ hoang, dùng những cành cây bị chặt đậy lên tôi, rồi quay lại dẫn dụ họ đi.

Rất muộn, rất muộn đêm đó, anh khập khiễng đi về phía tôi.

Tôi ôm chầm lấy anh khóc, không nói nên lời.

"Khóc gì chứ, vết thương nhỏ này, anh chịu được." Đó là lần đầu tiên anh thừa nhận mình là anh tôi.

Sáng dậy, gối tôi đã ướt đẫm.

Tôi ôm gối ngồi trên giường ngẩn ngơ, suy cho cùng, tôi vẫn nợ anh, từ đầu đến cuối tôi đều nợ anh.

Thứ hai sau buổi họp phụ huynh của Trần Dã, trên đường về, cậu lấy từ cặp ra một bông hồng được đóng gói đẹp đẽ.

Cậu ấy ngượng ngùng gãi đầu, rất ngây thơ.

"Cái này, coi như lời cảm ơn."

"Không cần khách sáo vậy đâu, dù sao ở nhà cậu nhưng cạhu cũng chưa từng thu tiền thuê nhà của tôi." Tôi đùa.

Trần Dã đi vài bước đột nhiên dừng lại, nắm lấy vạt áo tôi:

"Chị, chuyện trước đây, chị đừng để tâm, được không?"

Ý cậu ấy đang nói toiw chuyện từng nhốt tôi ngoài cửa.

“Tôi đã quên lâu lắm rồi.”

Trước đây ông già đó cũng từng cưới những cô gái trẻ khác, mà khi đó Trần Dã chỉ mới 14 tuổi.

Mà có người sau khi tắm xong từ phòng ông già bước ra, thẳng tay đẩy mở cửa phòng Trần Dã.

Cậu ta tỉnh dậy trên giường, bảo người phụ nữ đó cút càng xa càng tốt.

Nhưng người phụ nữ không để ý, cười khẩy nói:

"Giờ tôi là mẹ của cậu, đây là nhà của tôi, cậu bảo tôi cút đi đâu?"

Người phụ nữ đó cũng biết mẹ của cậu đã bỏ đi, còn mỉa mai mẹ cậu là lợn rừng không ăn được cám mịn, điều kiện gia đình như vậy mà còn bỏ đi.

Cậu không thể thay đổi cách làm của ông già, chỉ có thể trở thành một thiếu niên hoàn toàn nổi loạn, không đi học, còn học cách uống rượu ở quán bar.

Chỉ để chứng minh với ông già rằng cậu là một đứa con vô dụng, không cần thiết phải đầu tư vào cậu, dù sao ông cũng không thích cậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bay-nhan-gay-canh/chuong-8.html.]

"Nói một câu nghe có vẻ vô lễ, ông ta ngoài tiền ra, chẳng cho tôi cái gì, còn hủy hoại mẹ tôi."

Trần Dã cũng giống tôi, nhớ mẹ của mình.

Ngày Thanh minh tôi về quê đốt giấy cho mẹ, cậu cũng đi cùng.

Nhưng trước mộ đã đứng sẵn một người quen cũ.

"Anh còn có mặt mũi đến đây?" Trần Dã mỉa mai.

Lâu rồi không gặp, Hoài Tự trông càng tiều tụy hơn.

Anh ngậm điếu thuốc, nhưng chưa châm lửa.

Trước mộ có một bó hoa cúc trắng.

Hoài Tự đến viếng mẹ tôi, nhưng bên cạnh mộ bố anh lại chỉ có cỏ dại.

"Đây là lần cuối cùng anh đến." Anh không để ý đến Trần Dã, chỉ nhìn tôi nói.

Mỗi năm Thanh minh, đều là anh cùng tôi đến đây.

Tôi không đáp, đi tới nhấc bó hoa trên mộ ném sang một bên, sau đó đặt ngay ngắn bó hoa tôi mang đến.

Anh cười nhẹ, chậm rãi đi tới nhặt bó hoa của mình.

"Gần đây em không thiếu tiền nữa phải không?" Anh cố chấp đặt lại bó hoa, dùng giọng điệu bình thản hỏi tôi, mùi rượu thoang thoảng trên người.

Trần Dã không chịu nổi, đẩy anh ta ra:

"Anh bán cô ấy đi, còn mặt mũi hỏi câu này. Thật quá đáng! Cút đi, cô ấy giờ không thiếu tiền nữa."

Nghe thấy vậy, anh ngẩn người vài giây, sau đó gật đầu: "Vậy thì tốt."

Anh không dây dưa nữa, quay người đi, nhưng lảo đảo vài bước, rồi ngã xuống đất.

Tôi giật mình, không kìm được tiến đến đỡ anh dậy:

"Anh không sao chứ?"

Trán anh rịn mồ hôi, rút điện thoại từ túi quần, bấm số đầu tiên.

Ghi chú là 520.

"Alo, Linh Linh, anh say rồi, em có thể đến đón anh không? Ở nghĩa trang Tùng Sơn."

"Anh lại uống rượu à? Không phải đã bảo đừng uống sao? Sao không nghe lời thế." Đầu dây bên kia là giọng phụ nữ trách móc nhưng có vẻ lo lắng.

Tôi lập tức buông tay.

Tốt, tốt lắm, xem ra thật sự chuẩn bị tiền cưới vợ cho mình rồi.

Anh ngồi trên đất, chỉ im lặng nhìn tôi, không rời mắt, như thể có vương vấn chút tình cảm.

Thật đ.ê tiện.

Nói anh ta.

Cũng là nói tôi.

Trần Dã nhào lên định đá.nh anh ta, nhưng bị tôi cản lại.

“Đủ rồi, mình đi về nhà đi. Anh ta chỉ là một người lạ mà thôi.”

Loading...