Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bầy nhạn gãy cánh - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-27 15:47:30
Lượt xem: 13

Sau khi về nhà, tôi đặt băng dán và thuốc lên bàn trà, sau đó chuẩn bị đi lên tầng hai.

Trần Dã lại gọi tôi:

"Nhan Tinh, tôi không thể tự bôi thuốc được."

Vết thương của anh ta bị nứt ra ở phía sau cổ.

"Vậy phải làm sao? Hay là anh đi bệnh viện đi."

"Cô mua thuốc chỉ để bày cho đẹp à?" Anh ta cởi áo hoodie, để trần n.g.ự.c trước mặt tôi, bụng có một lớp cơ múi rõ rệt.

"Đây là thái độ cầu xin người khác của anh sao? Anh thật sự nghĩ tôi là mẹ anh à?" Tôi bắt đầu hiểu được tính cách của anh ta rồi.

Anh ta cũng không phải là con ch.ó điên, mặc dù ấn tượng lần đầu gặp mặt của anh ta với tôi rất tệ.

"Tôi cầu xin cô." Anh ta nói nhẹ nhàng, nắm lấy vạt áo của tôi.

"Cầu xin cô, giúp tôi, cầu xin cô cầu xin cô cầu xin cô."

Tôi: "?"

Có thể không phải là chó điên, nhưng có thể là con ch.ó ngốc.

Tăm bông đè lên vết thương, tôi vô thức muốn thổi một chút. Nhưng nghĩ lại, đây không phải là da của tôi, người đau không phải là tôi, nên tôi trực tiếp ấn xuống.

Cậu thiếu niên không nói một lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bay-nhan-gay-canh/chuong-5.html.]

Hôm đó trong phòng của ông lão, tôi tìm thấy một tờ giấy ly hôn.

Trà Sữa Tiên Sinh

Mẹ của Trần Dã nhỏ hơn bố của anh ta 20 tuổi.

Có lẽ tính cách của anh ta là sản phẩm của một gia đình méo mó, không hạnh phúc. Dù sao thì cha anh ta gần đất xa trời vẫn còn muốn lấy vợ.

"Xong rồi." Tôi buộc xong băng gạc, đứng dậy chuẩn bị đi rửa tay.

"À, mấy ngày trước, xin lỗi." Thiếu niên đột nhiên vội vã mở miệng, nói rất nhanh.

Ông lão quả nhiên chưa đến một tuần đã qua đời trong bệnh viện.

Từ khi chuyển đến đây, tôi chưa từng gặp ông ta.

Lần đầu tiên gặp mặt, chính là một ngôi mộ.

Trần Dã vừa từ trường về, áo khoác đồng phục buộc ngang eo. Anh ta thản nhiên nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bia mộ.

Trong thoáng chốc, tôi dường như thấy được Hoài Tự trong quá khứ.

"Mối quan hệ giữa anh và cha anh có phải rất tệ không?" Trời bắt đầu mưa nhỏ, tôi cầm ô bước đến bên cạnh thiếu niên.

"Mỗi ngày tôi đều mong ông ta ch..ết."

Trần Dã nở nụ cười, cười ha hả. Anh ta hỏi tôi có phải luôn nghĩ rằng anh ta là một kẻ điên.

"Nếu tôi nói tôi hiểu anh, anh có tin không?" Tôi biết trên thế giới này, không phải bậc cha mẹ nào cũng yêu thương con cái của mình.

Thiếu niên dừng cười, trong mắt hiện lên cảm xúc khác thường, trong khoảnh khắc mắt anh ta đỏ hoe.

Loading...