Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bầy nhạn gãy cánh - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-26 19:38:29
Lượt xem: 23

Không may, trời bắt đầu mưa từ nửa đêm. Tôi ôm lấy cánh tay, lạnh run lên.

Anh ta đứng ở cửa sổ tầng hai, nhìn tôi với nụ cười khiêu khích. Thật không thể tin nổi, con trai của lão già sắp ch..ết đó chỉ mới trưởng thành, còn nhỏ hơn tôi hai tuổi.

Nơi này cách nhà tôi rất xa, tôi thậm chí không biết đường về. Để không ch..ết cóng ngoài trời đêm nay, tôi leo lên cây, ban công tầng hai vẫn chưa bị khóa. Trước đây, để có thức ăn, tôi và Hoài Tự thường trèo cây hái quả ven đường, kỹ năng leo cây này là anh ấy dạy tôi. Thật buồn cười, tôi từng nghĩ anh ấy đối với tôi sẽ chân thành.

Trà Sữa Tiên Sinh

Tôi mở cửa phòng, để đề phòng, tôi khóa chặt từ bên trong. Đây dường như là phòng của lão già. Tôi dùng mấy vạch pin cuối cùng của điện thoại để soi quanh phòng, phát hiện trên bàn có ảnh chụp chung của lão già và Trần Dã. Lão già đã già nua, ngồi trên xe lăn. Còn chàng trai bên cạnh không biểu lộ cảm xúc, nhìn chằm chằm vào ống kính, như một con rắn độc có thể cắn ch..ết người. Đêm đó, tôi lục tung tất cả các ngăn kéo tìm các giấy tờ.

Khi tôi xuống tầng hai và xuất hiện trước mặt chàng trai lần nữa, anh ta không có vẻ ngạc nhiên, thậm chí còn vẫy tay chào tôi: "Mẹ kế, chào buổi sáng."

"Có thể đừng gọi tôi là mẹ không? Tôi không có con trai lớn như vậy," tôi không chịu nổi nữa.

"Tiền cô đã nhận, giờ lại giả vờ làm cô gái đoan trang trung thành?"

"Tôi... tôi bị anh trai bán qua đây, anh nghĩ tôi muốn làm vợ của một lão già sắp ch..ết sao?" Có lẽ nói sự thật sẽ khiến anh ta nhân nhượng hơn với tôi.

Quả thật, chàng trai không nói gì thêm. Anh ta cầm chìa khóa xe bên cạnh, không quay đầu lại mà bước ra ngoài. Sau khi anh ta đi, tôi suy nghĩ và tìm kiếm những thứ có giá trị trong nhà, rõ ràng ở lại đây thì cuộc sống sau này của tôi sẽ rất khổ sở.

Đến tối, điện thoại của tôi reo lên, là cuộc gọi từ Hoài Tự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bay-nhan-gay-canh/chuong-3.html.]

"Này, Tinh Tinh, em ổn chứ? Anh đã nghe ngóng được, lão già đó đang ở trong ICU, ông ta không còn trụ được lâu nữa..."

"Đủ rồi, Hoài Tự, im đi, em không muốn nghe." Tôi vừa định cúp máy thì điện thoại bàn trong nhà đột ngột reo lên.

"Alo, phải cô Nhan Tinh không? Anh Trần Dã say rồi, xin cô đến đón anh ấy." Bên trong là tiếng nhạc ồn ào, nghe như từ quán bar.

"Nói với anh ta là tôi không đến." Tôi nhanh chóng cắt lời. "Cái gì mà anh Trần chứ, chỉ là một tên nhóc vừa mới lớn thôi."

"Ồ, anh Trần Dã nói rằng nếu cô không đến, anh ấy sẽ báo cảnh sát vì trong nhà có vẻ như đã bị trộm.”

Tên khốn này chắc chắn đã lắp đặt camera trong biệt thự. Tôi đặt ống nghe xuống, điện thoại vẫn truyền đến giọng nói nóng nảy của Hoài Tự:

"Nhan Tinh, Trần Dã là ai? Em đang ở đâu? Ngoài em ra ở đó còn ai khác không?"

Tôi muốn cười. Anh ta không biết gì cả, chỉ biết bán tôi cho một lão già, giờ lại tỏ ra cực kỳ lo lắng.

"Tôi nghĩ anh nên chuyển nghề làm diễn viên, có lẽ sẽ giành được giải thưởng."

Tôi cắt nhãn chiếc váy đen trong phòng, đôi giày họ chuẩn bị chỉ có giày cao gót, mang vào thì vừa nhưng đi lại rất khó chịu.

Loading...