Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bảy Ngày Cuối Cùng Ở Thế Giới Công Lược - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:14:47
Lượt xem: 912

19

Đây là điều tôi đã biết sẽ xảy ra ngay từ khi nhìn thấy Đàm Mặc Thời đưa Hân Hân đến, nên tôi không hề hoảng hốt.

"Đàm Mặc Thời, anh còn hèn hạ hơn em nghĩ.

"Anh nghĩ anh có thể lợi dụng Hân Hân để trói buộc em, nghĩ rằng em sẽ cảm thấy có lỗi với Hân Hân.

"Nhưng anh có nghĩ đến việc, Hân Hân là đứa trẻ em tự tay nuôi lớn không?"

Trước mặt Đàm Mặc Thời, tôi nở một nụ cười an ủi với Hân Hân.

Hân Hân không hề sợ hãi trước lời nói của Đàm Mặc Thời.

Con bé chạy đến bên tôi, tôi ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt Hân Hân.

Trẻ con rất thông minh, chúng luôn nhạy bén trong những việc quan trọng.

"Mẹ ơi, mẹ sắp đi rồi sao?"

Tôi gật đầu.

"Còn nhớ câu chuyện mẹ kể cho con nghe hôm qua không?"

Ánh mắt Hân Hân có chút buồn bã, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười với tôi.

"Mẹ ơi, vậy mẹ phải nhớ con..."

Ý nghĩa của sự chia ly chưa bao giờ nên là nặng nề.

Tôi ôm Hân Hân vào lòng.

Đàm Mặc Thời kinh ngạc nhìn tôi.

Anh tưởng Hân Hân sẽ khóc lóc ầm ĩ, nhưng Hân Hân hiểu chuyện hơn anh tưởng rất nhiều.

Nhưng cũng chẳng trách, vì anh đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc của Hân Hân.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Tôi nhìn Đàm Mặc Thời, nở một nụ cười khiêu khích với anh.

Thực ra bộ dạng này của anh, tôi đã quá quen thuộc rồi.

Trong những năm tôi mò mẫm tìm cách hoàn thành nhiệm vụ như con ruồi mất đầu, tôi đã đối xử với Đàm Mặc Thời theo nhiều cách khác nhau, cố gắng tìm ra cách nào anh thích.

Nhìn từ góc độ của Chúa, tôi lúc đó thật sự giống như trò cười.

Bây giờ người lạc vào màn sương mù là Đàm Mặc Thời, anh ta trở nên giống hệt tôi lúc đó.

"Hân Hân, duyên phận giữa người với người là như vậy, vì vậy nhất định phải cố gắng đối xử tốt với người khác khi ở bên nhau."

Câu nói này không biết đã khiến Đàm Mặc Thời nghĩ đến điều gì, vẻ hung dữ trên người anh ta giảm đi rất nhiều.

Tôi cầm điện thoại lên, xem giờ.

Điều khiến tôi ngạc nhiên là, đã đến lúc tôi phải đi rồi, nhưng tôi vẫn không bị dịch chuyển đi.

"Hệ thống, phần thưởng của tôi đâu?"

Hệ thống do dự lên tiếng: "Ký chủ, gần đây hệ thống phát hiện nam chính có chút thay đổi, một lần nữa đề nghị cô thử ở lại đây.

"Tất nhiên nếu cô nhất quyết muốn phần thưởng, chúng tôi cũng sẽ đáp ứng..."

Tôi không thể nhịn được nữa: "Tôi! Muốn! Trở! Về!"

20

Mặc dù tôi đã ở đó 5 năm, nhưng thế giới thực chỉ mới trôi qua 5 ngày.

Thấy tôi tỉnh dậy, bố mẹ tôi không ngừng lau nước mắt.

Sau khi về nhà, tôi dọn dẹp lại tất cả đồ đạc của mình.

Điều kỳ lạ là, tôi mở tài khoản ngân hàng ra, thấy trong đó có thêm một triệu.

Thấy tôi lộ vẻ ngạc nhiên, hệ thống thông báo trong đầu tôi: "Ký chủ, số tiền này là phần thưởng bổ sung mà cô nhận được, cô đã nhận được tình yêu nồng nhiệt nhất của nhân vật chính nhỏ trong thế giới tiểu thuyết."

Nghĩ đến Hân Hân, lòng tôi như thắt lại.

Tôi không nghĩ Đàm Mặc Thời sẽ ngược đãi con bé.

Dù tình cảm của anh ta dành cho Chu Chi có thay đổi hay không, thì Hân Hân vẫn là con gái ruột của anh ta.

Tôi đã mất việc, phải bắt đầu lại từ đầu trong thế giới thực.

Dựa vào kinh nghiệm chăm sóc Hân Hân, tôi tìm được một công việc làm giáo viên ở lớp học bán trú.

Ngày đầu tiên đi làm, các giáo viên đều nói người trẻ tuổi như tôi rất ít người kiên nhẫn như vậy.

Nhưng mỗi lần họ nói như vậy, tôi đều thầm nghĩ trong lòng: "Do chăm con quen rồi."

21

Hơn mười ngày sau, trong đầu tôi lại vang lên tiếng thông báo của hệ thống.

"Cựu ký chủ, Đàm Mặc Thời sắp bị hệ thống thế giới thu hồi để cải tạo, cảm ơn cô vì tất cả những gì đã làm."

Thu hồi?

Vậy Hân Hân thì sao?

Hệ thống nghe thấy tiếng lòng tôi, trả lời: "Nhân vật chính nhỏ đang trên đường được đưa đến thế giới thực."

Tôi giật mình.

Hân Hân?

Nếu tính theo tỷ lệ một ngày ở thế giới thực bằng một năm ở thế giới tiểu thuyết, thì đã hơn mười mấy năm rồi.

Vậy Hân Hân cũng đã là một cô gái lớn rồi.

Tôi mang theo tâm trạng phức tạp lên xe buýt, không để ý đến việc có người ngồi bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bay-ngay-cuoi-cung-o-the-gioi-cong-luoc/phan-7.html.]

Tài xế phanh gấp, đồ của người đó hình như bị rơi.

"Giúp cháu nhặt chứng minh thư được không ạ?"

Tôi gật đầu, cúi xuống nhặt giúp cô bé.

Lúc trả lại, tôi vô tình liếc nhìn cái tên trên đó - "Đàm Hân".

"?"

Tôi ngẩng đầu lên, cô gái trước mặt có ngũ quan rất giống Hân Hân.

Tuy nhiên, đã là một thiếu nữ rồi.

"Hân Hân?"

Cô bé mỉm cười rút chứng minh thư lại: "Mẹ."

Nhận thấy ánh mắt của những người khác trên xe buýt, tai tôi nóng lên.

"Đừng gọi bừa như vậy.

"Sao con lại đến đây?"

Hân Hân khoác tay tôi: "Bố bị hệ thống đưa đi rồi, ban đầu hệ thống định xóa sổ con, nhưng phát hiện ra giữa chúng ta có mối liên kết rất sâu sắc nên đã cho con một thân phận ở thế giới này.

"Mẹ ơi, chia tay thật sự không phải là điểm kết thúc."

(Hết)

 

Ngoại truyện

Khi Đàm Mặc Thời được đưa đến trại cải tạo nam chính, nhân viên quản lý hỏi anh: "Làm thế nào mà khiến đối phương bất mãn vậy?"

Đối phương, chắc là chỉ Khương Trừng.

"Vào ngày sinh nhật con gái, tôi đã đến mộ của người yêu cũ.

"Sau đó, tôi nói với con gái rằng thực ra con bé là con của người yêu cũ tôi."

...

Nhân viên quản lý có chút cạn lời: "Chẳng trách anh bị đưa đến đây."

Đàm Mặc Thời nhìn bức tường trắng xóa trước mắt.

Anh im lặng một lúc, hai tay đan vào nhau.

"Nhưng tôi còn có chuyện chưa nói với cô ấy."

Nhân viên quản lý ngẩng đầu, ra hiệu cho anh tiếp tục.

"Hôm đó tôi đến mộ của Chu Chi, thực ra là đang sám hối vì đã lâu không nghĩ đến cô ấy nữa.

"Nhưng Chu Chi rất đáng thương, nếu ngay cả tôi cũng không nhớ đến cô ấy, thì chắc sẽ không có ai nhớ đến cô ấy nữa."

Nhân viên quản lý gãi đầu: "Vậy anh, là đã yêu người được cử đến để công lược anh rồi sao?"

Đàm Mặc Thời nghĩ đến Khương Trừng.

Dù cô ấy làm gì, dường như đều mang theo chút xa cách.

Thậm chí có đôi khi, tôi cảm thấy cô ấy có chút nhỏ bé, nhưng trong ánh mắt chưa từng lộ ra vẻ yếu đuối.

Tôi thấy rất kỳ lạ.

Mãi đến hôm nay tôi mới biết thế giới mình đang sống là giả.

Đây là một thế giới nhiệm vụ, còn Khương Trừng chỉ là đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Thật kiên cường!

"Phải không?"

"Tôi cũng không biết nữa."

"Tư tưởng của tôi giống như một cỗ máy bị điều khiển vậy."

Lời nói của anh đột nhiên bị nghẹn lại.

Nghe Hệ thống nói, Khương Trừng ở thế giới thực không có con, thậm chí còn rất trẻ.

Một số chuyện bỗng nhiên trở nên rõ ràng.

Anh nhớ tới lúc Khương Trừng mới bắt đầu chăm sóc Hân Hân cũng luống cuống tay chân.

Có lần Hân Hân bị trớ sữa, Khương Trừng đã sợ đến phát khóc.

Nhưng lúc đó, anh chỉ lo trách mắng cô.

Sau này, cô ấy làm mọi việc càng lúc càng tốt, bản thân anh cũng không thể không chú ý đến cô.

Nhưng chỉ cần đối xử với Khương Trừng có chút thiện ý là gương mặt của Chu Chi lại hiện lên trong đầu.

Bây giờ xem ra, anh chỉ là một NPC không hoàn thiện trong thế giới Hệ thống.

Nhân viên quản lý nghe anh nói xong, vẻ mặt nghiêm túc cầm bộ đàm lên hô: "Alo alo, đề nghị kiểm tra mức độ tự do của nam chính."

Sau đó, ông ta quay sang nở nụ cười hòa nhã với Đàm Mặc Thời: "Được rồi, mời anh đi vào trong."

Bên trong là nơi nào?

Là một đường hầm đen kịt.

Trông giống như nơi nghiền nát phế phẩm.

Đàm Mặc Thời chợt nghĩ, chắc là để dung hợp những ưu điểm trên người anh với người khác.

Như vậy cũng tốt. 

(Hết)

Loading...