Bầy C.h.ó Đội Lốt Người - Chương 3

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-07 13:51:21
Lượt xem: 2,665

5.

Họ gửi vòng hoa cho tôi, gửi chuột ch*t cho tôi.

Gọi điện m/ắng m/ỏ tôi còn chưa đủ, họ còn tìm kiếm thông tin người nhà của tôi.

Cha tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi phải mở một xe hàng nhỏ bán đồ ăn sáng nuôi hai anh em tôi khôn lớn.

Vì sự phá hoại của cư dân mạng, quán điểm tâm buộc phải đóng cửa.

Bạn gái của anh trai tôi cũng đã chia tay anh ấy.

Nhưng dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến cái ch*t.

Tôi luôn tiếp tục cố gắng, muốn tìm mọi cách chứng minh bản thân vô tội.

Trên đường về nhà, tôi đã bị một vài tên côn đồ nhắm trúng.

Bọn chúng đã xem các đoạn video và hình ảnh, nghĩ rằng tôi là một người phụ nữ l/ẳng l/ơ.

Tên cầm đầu đã chặn đường tôi, ánh mắt phóng đãng mà tùy tiện: “Sao cô em lại phải giả làm nữ sinh thuần khiết vậy chứ? Yên tâm đi, anh không làm cô em đau đâu!”

“Muốn dây chuyền vàng à, anh có thể mua được, chỉ cần cô em ngoan ngoãn chơi cùng anh vài trò!”

Tôi cứ chạy thục mạng, lại không cẩn thận rơi xuống sông.

Mấy tên côn đồ bị dọa chạy hết.

Mà sinh mạng của tôi, cũng mãi mãi dừng lại ở tuổi mười tám.

Cái ch*t của tôi đã đưa sự việc đó hot lại một lần nữa.

Chu Kiều Kiều cùng phòng vừa đeo khẩu trang, vừa đáp trả những câu hỏi phỏng vấn của phóng viên.

Cô ta nói tôi vốn muốn k/ết li/ễu bản thân từ sớm rồi.

Nhưng lý do không phải là vì bị b/ạo l/ực mạng, mà là vì tôi biết bản thân mình mắc bệnh A/I/D/S.

6.

Nỗi hận trong lòng tôi lan nhanh như cỏ dại.

Chu Lỗi kinh ngạc đứng dậy: “Kỳ quái, gió từ đâu đến vậy?”

Rèm cửa cuốn lên, đèn chùm lắc lư, tạp chí quăng bừa trên bàn bắt đầu tự lật từng trang.

Có người đi tới nắm rèm cửa sổ kéo ra, sắc mặt nhanh chóng trở nên căng thẳng: “Anh Lôi, cửa sổ đóng rồi.”

Chu Lỗi nuốt nước bọt từng ngụm, đôi mắt xanh dần nhìn tứ phía: “Đ*m, đừng nói nữa. Hôm nay tao phải đến đại học Giang Châu gặp em gái tao, đi trước đây.”

Đại học Giang Châu?

Sau khi ch*t tôi luôn muốn tìm cách quay lại trường học, nhưng không có cách nào rời khỏi thôn được.

Tôi phải hỏi Chu Kiều Kiều, tại sao cô ta lại nói tôi mắc phải bệnh A/I/D/S?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bay-cho-doi-lot-nguoi/chuong-3.html.]

Chúng tôi là người cùng thôn, tuy quan hệ không tốt lắm, nhưng cũng không tới nỗi có thù oán gì.

Tại sao cô ta lại tung tin đồn về tôi như thế này!

Những ngày làm ma, khác xa với những gì tôi tưởng tượng.

Tôi không lợi hại như những ác linh trong phim ảnh, tôi thậm chí còn không thể chạm được gấu áo của người ta.

Chứ đừng nói đến việc tìm ra h/ung th/ủ gi*t người, báo thù cho bản thân.

Trong ký túc xá ngoài tôi ra, còn có ba người nữa.

Nhưng thậm chí đến khi ch*t, tôi cũng không biết hung thủ đã bí mật lén lút chụp ảnh tôi rốt cuộc là ai.

Chu Lỗi thu dọn đồ đạc xong, cầm một chiếc ô màu đen đi ra ngoài.

Tôi theo hắn ta rời đi, cuối cùng phát hiện ra mình có thể ẩn thân dưới một chiếc ô.

Cứ thế, tôi theo Chu Lỗi lên xe, thuận lợi đến trường học.

7.

Hôm nay không có tiết, mọi người đều có mặt tại ký túc xá.

Ai xem phim thì xem phim, ai đọc sách thì đọc sách.

Cái ch*t của tôi, dường như chẳng ảnh hưởng gì đến họ.

“Chu Kiều Kiều, cậu có thấy tráng cá nhân của Thẩm Ấp không?”

Trương Na ngồi ở trên giường lướt điện thoại, nửa người nhướng khỏi mép giường, khuôn mặt tròn trịa bày ra vẻ như đang xem kịch hay.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Lúc này, tôi đang đứng phía sau Chu Kiều Kiều.

Cô ta hoài nghi mở điện thoại ra.

Thẩm Ấp đã đăng một bức ảnh hoa cúc màu đen trắng, kèm theo câu văn.

“Ra đi thanh thản!”

“Cầu mong thiên đường sẽ không có những tin đồn nhảm nhí.”

Trong lòng tôi liền sửng sốt, Chu Kiều Kiều tối sầm mặt mày đập điện thoại xuống bàn: “Thẩm Ấp có phải bị mù rồi không?”

“Mọi người trong trường đều biết Giang Sơ Tuyết là tiểu tam, cậu ấy diễn tuồng, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến cái gì chứ?!”

Trương Na cũng gật đầu: “Giang Sơ Tuyết thực sự quá lợi hại. Người đã ch*t rồi, nam khôi trường mình vẫn đứng ra nói giúp cậu ta!”

“Cậu ta và Thẩm Ấp, không phải đang quen nhau chứ?”

Chu Kiều Kiều tức giận đứng dậy, đôi mắt nhỏ trợn to: “Đừng nói nhảm, Thẩm Ấp sao có thể yêu đương với một con hồ ly tinh được! Cậu ấy chỉ bị Giang Sơ Tuyết qua mặt mà thôi!”

Mọi người trong ký túc xá đều biết, Chu Kiều Kiều thích Thẩm Ấp.

Mặc dù tôi và Thẩm Ấp học cùng một lớp, nhưng ngày thường chúng tôi cũng không nói chuyện nhiều với nhau.

Không ngờ sau khi tôi ch*t, ngoài gia đình ra thì cậu ấy lại là người duy nhất tin tưởng tôi.

Bình luận

7 bình luận

  • Dù sao đi nữa thì cũng ko giúp nữ 9 sống lại được 🥹

    Rouge2011 1 tuần trước · Trả lời

  • Thôi kệ, cứ nghĩ là nu9 ở vs n9 tới lúc mất r cùng đi đầu thai là đc. Cx HE mà, đc nói chuyện được nhìn nhau mỗi ngày, thêm cái ngoại truyện nu9 đi phá mấy người bạo lực mạng chắc vui hơn

    yuu 3 tuần trước · Trả lời

  • Miệng đời thi nhau phán xét, họ chỉ thích nghe và phán xét theo ý họ muốn. Còn sự thật chẳng ai quan tâm. Miệng đời đáng sợ hơn bao giờ hết. Mình cũng từng bị, không cần giải thích, vì càng giải thích cũng chẳng ai tin. Thật sự cái cảm giác bị bôi nhọ thật quá đau khổ. Mong trên đời đừng ai chỉ nghe mà phán xét hãy hiểu, lắng nghe, và dùng trái tim mà nhìn. Thương cho tiểu tuyết

    Linh 3 tuần trước · Trả lời

  • Ngoài xã hội chắc cũng có mấy vụ bị ng khác bôi nhọ lắm nhỉ. Nên tốt nhất là nhưng chiếc môi xinh xắn như chúng ta không nên khẩu nghiệp sớm

    Tee_456789 3 tuần trước · Trả lời

  • Truyện hay,nhưng hơi buồn vì tình cảm cứ thế mà cách biệt

    Ny 3 tuần trước · Trả lời

Loading...