Báo ứng khó chấp nhận - 7 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:12:35
Lượt xem: 1,207

Đối với việc này, Phủ Doãn giải thích là: Khả năng là gió làm đổi hướng lửa.

 

Phủ Doãn phán xử ban cho ta và Bùi Cảnh Du một lá thư hòa ly. Bùi Cảnh Du bị kết án đánh bốn mươi gậy và giam giữ một năm. Hình phạt của Hứa Miểu còn nặng hơn.

 

Trong phủ nha, bọn họ đánh nhau như chó cắn chó. Một người nói là mình bị ép buộc. Nàng ta chỉ là thiếp thất, không có cách nào chỉ có thể nghe theo ý của chủ nhân. Người kia thì nói mình căn bản là không biết gì cả. Chính nàng ta là người đố kỵ, sinh lòng ác ý,  cùng mấy gã sai vặt bên cạnh ta hợp tác muốn mưu hại phu nhân. Những cái gọi là khẩu cung kia, từng câu từng chữ tất cả đều là vu khống.

 

Ta lạnh lùng nhìn bọn họ đấu đá lẫn nhau.

 

Còn nhớ rõ lúc chùa Hoàng Giác bốc cháy, Bùi Cảnh Du không để ý đến an nguy tính mạng của mình, liều c.h.ế.t cũng muốn tìm cách cứu người trong mộng của hắn ra.

 

Ta ngăn cản hắn một lần, hắn liền ôm nỗi oán hận ta cả đời. Giờ đây, bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cứu được người trong mộng và cũng nếm được quả đắng do việc khư khư cố chấp của mình gây ra.

 

Bây giờ bọn họ chỉ hận không thể mang tính mạng đối phương ra đổi lấy con đường bình an cho mình. Nhưng nào có chuyện dễ dàng như vậy?

 

Cuối cùng ta vẫn lên tiếng cầu xin cho Hứa Miểu. Việc làm thiếp mà dám mưu hại đương gia chủ mẫu, chính là tội c..hết. Nhưng ta vẫn còn một món quà dành cho bọn họ.

-

Bùi Cảnh Du được đón về ngõ Ô Y. Hắn vàHứa Miểu đều bị đánh bốn mươi gậy, gần như mất đi nửa cái mạng.

 

Căn phòng ban đầu hắn ở đã bị thiêu hủy, hắn chỉ có thể ở trong phòng của người hầu.

 

Khi hắn hôn mê, ta ngồi bên giường chờ đợi. Chờ khi hắn tỉnh lại, ta đưa ra vật chứng trong tay.

 

Đó là vật chứng mấy ngày nay ta thu thập được, có thể chứng minh trận hỏa hoạn ở chùa Hoàng Giác kia là do Hứa Miểu tự biên tự diễn.

 

Nhưng ta làm sao cũng không nghĩ tới, sau khi hắn tỉnh lại, phản ứng đầu tiên lại là nhìn cái chân bị gãy của mình và căn phòng tồi tàn trước mặt mà lẩm bẩm một mình.

 

"Có chuyện gì đang xảy ra vậy?... Sao ta lại ở đây..."

 

10

 

Bùi Cảnh Du đã được tái sinh. Tái sinh vào một thời điểm như vậy.

 

Ta nhìn hắn hết lần này đến lần khác sờ vào phần ống quần trống rỗng của mình, rồi đau đến nhe răng trợn mắt vì những vết thương trên thân thể.

 

Hắn lẩm bẩm nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao có thể như vậy?!"

 

Một lúc sau, hắn đột nhiên ngước lên nhìn ta và hỏi: "Thư Ý, trong trận hỏa hoạn ở chùa Hoàng Giác, nàng không ngăn ta lại sao? Tại sao nàng không ngăn cản ta?"

 

Ta yên lặng nhìn hắn một lúc lâu, rồi chợt mỉm cười ném mọi thứ trong tay xuống đất.

 

Không cần nữa.

 

Đều không cần thiết nữa rồi.

 

Hắn đã nhận được sự trừng phạt tốt nhất mà ông trời ban cho hắn.

 

Đúng như những gì hắn đã nói với ta sau khi ta c..hết ở kiếp trước: "Nhân quả rõ ràng, báo ứng khó chấp nhận".

 

Ta trở về nhà.

 

Khi ta về đến nơi, phụ mẫu đều đứng chờ ta ở cửa.

 

Mẫu thân nước mắt rưng rưng, phụ thân thì chắp tay nghiêm mặt đi tới trước mặt ta: "Ta đã nói với con Bùi gia kia không phải là nhà tốt để đi, bảo con đừng gả vào đó nhưng con lại nhất quyết không nghe!"

 

Nhưng ta thấy hai bàn tay sau lưng người hơi run lên. Cuối cùng, người thở dài, dường như lơ đãng lau mắt.

 

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..."

 

"Tiểu tử Bùi gia kia thế mà lại dám đối xử với con như vậy, ngày mai ta sẽ lại cho người để mắt tới Bùi gia, ta cũng không tin sẽ không tra ra điều gì..."

 

Ta nhìn tóc bạc đã mọc đầy hai bên thái dương của phụ thân, không khỏi bật cười, cười một lúc liền chảy nước mắt.

 

……

 

Nửa tháng sau, ngõ Ô Y lại xảy ra một trận hỏa hoạn lớn.

 

Lúc đó ta đang cùng Hội Xuân đi Hạnh Hương Trai mua đồ điểm tâm, đột nhiên nàng ấy ghé vào tai ta, thì thầm nói nhỏ: “Tiểu thư, nô tỳ nghe nói hôm qua ngõ Ô Y lại xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, có một người bị c..hết cháy!”

 

“Vậy sao?”

 

Ta hơi giật mình và gật đầu.

 

Người đánh xe đánh xe ngựa đi về phía trước, không lâu sau lại va phải một người. Ta vén rèm xe lên nhìn, là Bùi Cảnh Du.

 

Ta chưa từng nhìn thấy Bùi Cảnh Du như vậy bao giờ. Mái tóc lộn xộn, rối bù, chưa được buộc. Cổ tay áo bị lửa đốt rách một mảng, nhưng ánh mắt lại rất sáng, dầy bướng bỉnh.

 

Người đánh xe xuống ngựa đuổi hắn, hắn sống c.h.ế.t cũng không chịu rời đi, thậm chí từ trên xe lăn ngã xuống, nắm chặt vào dây cương.

 

Hắn hét to: "Các ngươi ai dám động đến ta, ta là thế tử Tuyên Đức Hầu phủ, được Thánh Thượng đích thân sắc phong chức giáo úy Chiêu Vũ, các ngươi vô lễ..."

 

Rồi hắn nhìn về phía ta: “Nàng yên tâm, người hãm hại chúng ta đã c..hết, giữa chúng ta không còn bất kỳ trở ngại nào nữa..."

 

Xung quanh đầy những tiếng thở dài.

 

“Trước đây ta đã từng nhìn thấy hắn cưỡi ngựa dạo phố, oai phong như vậy, sao tuổi còn trẻ mà..."

 

"Ha ha, cái gì mà thế tử Tuyên Đức Hầu phủ chứ! Chỉ là một tên tội phạm "ngỗ nghịch bất hiếu", "bất kính tiên hoàng" mà thôi. cũng không biết tạo nghiệt gì, hiện giờ ngay cả đầu óc cũng không tỉnh táo..."

 

Hội Xuân tức giận đến mức lấy bánh đập vào hắn, sai gã sai vặt bịt miệng hắn lại.

 

“Ở đâu ra tên ăn mày lưu manh này, còn dám mở miệng nói những lời bẩn thỉu như vậy!"

 

Ta vội vàng đè tay nàng ấy lại: “Được rồi, được rồi, đừng lãng phí lương thực", rồi nhét một miếng bánh vào miệng Hội Xuân: “Ăn ngon không?”

 

Nàng ấy sửng sốt, cười một cách ngây ngô: “Ngon lắm!”

 

“Vậy chúng ta trở về thôi, phụ mẫu còn đang ở nhà chờ chúng ta.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bao-ung-kho-chap-nhan/7-end.html.]

(--END--)

 

-----

 

Ta là Công chúa tiền triều, sau cuộc nổi loạn đoạt vị, hai chân của ta bị tàn tật, bị quản thúc trong hậu cung.

Mọi người đều nói rằng sau khi Công chúa Thanh Loan bị tàn tật, tính tình rất tệ nên không ai muốn hầu hạ ta.

Trong cung của ta chỉ có một cửa sổ nhỏ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy long xa (xe trong hoàng cung) đi ngang qua.

Ngày hôm đó, ta đang nằm bên cửa sổ, người ngồi trên long xa vén rèm lên, ánh mắt chúng ta chạm nhau.

Nam nhân này có lông mày kiếm và đôi mắt sáng rực, khung xương rõ ràng, như thể được điêu khắc.

Ta hỏi: “Đó là ai?”

Trong lúc nhất thời, mọi người đều im lặng, không dám trả lời câu hỏi của ta. Ta cười khẩy và hạ lệnh kéo tất cả ra ngoài c--hặt đầu.

Nam nhân trong long xa ngăn ta lại, nói tên hắn là Phương Tư Tận, khuyên ta hãy sống tốt, đừng ủ rũ và hành hạ bản thân.

Không ngờ chỉ trong vòng nửa giờ sau, hắn đã khiến Hoàng đế tức giận khi nói những điều vô nghĩa trước mặt văn võ bá quan và ngay lập tức bị giáng xuống làm cung nô.

Nói là cung nô cho dễ nghe chứ thực ra chính là bị tịnh thân và xăm mình, từ một văn thần nho nhã được nhiều người cung kính trở thành một thái giám bất nam bất nữ.

Không những vậy, Hoàng đế còn ng--u ng--ốc đến mức còn hạ lệnh cho hắn hầu hạ chăm lo cuộc sống thường ngày của công chúa tiền triều là ta đây... trong thời hạn một tháng. Nếu sau một tháng ta không thể đi lại trên mặt đất thì hắn sẽ bị xử tử.

Đùa gì vậy, ta đã là người tàn tật rồi, làm sao đi lại được? Nhưng quân lệnh như sơn*, ba ngày sau hắn vẫn phải tới.

*(lệnh vui cao như núi)

Tình cờ, hôm đó lại là ngày mồng một tháng chạp âm lịch, ngày đầu tiên của tháng cuối năm.

Không lâu sau khi bị xử phạt, Phương Tư Tận vẫn chưa hồi phục sức khỏe, khuôn mặt vẫn tái nhợt.

Nhìn vẻ mặt xa cách của hắn, ta cảm thấy khó chịu, một kẻ có tội phải hầu hạ một người khuyết tật như ta là đúng rồi.

Lần đó, khi gặp hắn trên long xa, hắn đã khuyên ta hãy sống thật tốt, bây giờ hắn gặp rắc rối như vậy, ta muốn xem liệu hắn còn có thể nói câu gì đó mỉa mai ta hay không.

Đêm đó, hắn thức ngoài cửa, nửa đêm rên rỉ đau đớn, nghe đến đó ta khó chịu không ngủ được. Hắn quấy rối giấc mộng của ta, thật muốn c--hặt đầu hắn!

Ngày mùng hai của tháng chạp âm lịch.

Sau khi Phương Tư Tận đến, cuộc sống trở nên thú vị hơn một cách khó hiểu.

Những người khác đều sợ ta và họ ước có thể tránh ta như tránh dịch. Còn hắn, mới tới đây, chưa biết ta như thế nào.

Ta đưa cho hắn một quả táo cắn dở và yêu cầu hắn đặt nó lên đầu để ta tập b.ắ.n cung. Cung tên không có mắt, dùng người sống làm mục tiêu, nghe xong lời này, đa số mọi người hẳn là quỳ xuống cầu xin tha mạng.

Nhưng Phương Tư Tận thực sự phi thường. Hắn ném quả táo và nói với ta: “Công chúa muốn nô tài đặt nó lên đầu chi bằng nàng đi đến đó đặt nó lên đầu nàng đi.”

Hai chân ta bị què và hắn thực sự đã yêu cầu ta bước tới đó. To gan quá, ta đập bàn hét lên muốn c--hặt đầu hắn.

Không ngờ hắn sải bước tới, tát lật mặt ta, túm lấy cổ ta một cách hung dữ: "Công chúa tiền triều cũng giống như nô tài, đều là tù nhân của tân hoàng đế, bây giờ nàng còn chưa tỉnh sao?"

Đó là lần đầu tiên ta bị một nam nhân đánh, không, là một tên thái giám, ta nghiến răng nghiến lợi, đập đầu xuống đất và khóc suốt buổi chiều.

Không ai quan tâm đến điều đó, hai tỳ nữ thậm chí còn nói đùa sau lưng ta.

Buổi tối, Phương Tư Tận đến đưa đồ ăn, ta chửi bới và lật đổ đĩa thức ăn. Hắn sửng sốt một lúc, sau đó nhặt phần thưc ăn còn sót lại trên mặt đất cho vào miệng.

"Ngươi đang làm gì vậy!" Ta hét lên.

“Nô tài xuất thân nghèo hèn nên không muốn ai lãng phí đồ ăn.” Hắn thậm chí còn không ngẩng đầu lên.

Phương Tư Tận ngồi xổm tại chỗ, ăn hết một bữa, lau miệng rồi lại lau sàn.

Trước khi rời đi, hắn nói với ta: “Công chúa có xương cốt chắc khỏe, nếu không ăn sẽ đói”.

Chân của ta hoàn toàn vô dụng, nhưng hắn lại nhất quyết nói xương cốt của ta rất khỏe, thật muốn c--hặt đầu hắn!

Ngày mùng ba tháng chạp âm lịch.

Nửa đêm hôm qua, ta thức dậy vì bụng đói cồn cào. Ta muốn đám tỳ nữ mang cho mình một ít đồ ăn nhẹ nhưng không có ai trong phòng.

Ta không biết những những kẻ hầu hạ rẻ mạt này đang trốn ở đâu. Ta khan cổ hét lên hai tiếng, Phương Tư Tận bước vào.

Hắn lặng lẽ rót cho ta cốc nước, ta muốn ném nó xuống, nhưng rồi ta nhớ lại chuyện xảy ra trong ngày, sợ hắn thực sự sẽ không rót cho ta nữa. Thế nên ta nhăn mặt và uống hết trong một hớp.

Uống xong nước, ta nói: “Ta đói.”

Hắn đứng cạnh giường ta: “Đồ ăn đã bị Công chúa hất đổ hết rồi, nô tài còn tưởng Công chúa là nữ nhân thông minh nhưng xem ra không phải, cơm đổ đi rồi lấy đâu ra nữa.”

Ta hét lớn đến đau họng: “Cẩu nô tài!”

Hắn ngoáy tai trước mặt ta và đi ra ngoài với vẻ mặt vô cảm.

Ta nằm trên giường nguyền rủa hắn khoảng một nén hương thì thấy hắn bưng bát mì Dương Xuân về.

Ta ngừng nói, húp vội bát mì và nhìn thấy một vết phồng rộp trên miệng hắn.

Ta trốn trở lại giường, tìm một chiếc trâm cài tóc dưới gối rồi ném xuống đất: “Cái này cho ngươi.”

 

Đọc full ĐỢI THANH LOAN tại Monkeyd

Bình luận

0 bình luận

    Loading...