Báo Ứng Của Gã Chồng Bội Bạc - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:04:03
Lượt xem: 3,693

Chính xác là kinh sợ.

 

Chỉ là……

 

Không ai biết được nỗi kinh sợ này rốt cuộc là do tôi không hề yêu hắn hay là do sau khi tôi không yêu hắn nữa thì có phải hắn sẽ mất đi một vài thứ hay không? 

 

Tôi chớp mắt im lặng, đột nhiên huyệt Thái Dương lại đau lên, giống như đang cảnh cáo điều gì.

 

Trách không được đều nói sau khi đau đến tận cùng, cơ thể sẽ xuất hiện phản ứng, theo bản năng mà kháng cự nỗi đau cơ thể.

 

“Nam Âm tôi……”

 

“Đủ rồi, Cố Ngôn Lẫm.”

 

Thật sự lúc này tôi không muốn biết cảm xúc của hắn, dứt khoát tăng thêm ngữ điệu để chặt đứt vọng tưởng sở hữu.

 

Của hắn, của tôi.

 

“Không phải anh luôn muốn ở bên Kỷ Vân Yên sao? Hiện tại có cơ hội rồi thì tại sao lại làm bộ dáng ghê tởm như vậy? Hay là nói……”

 

Tôi khẽ liếc Kỷ Vân Yên giống như là nói cho cô ta nghe: “Ai không yêu anh thì anh lại lập tức yêu……”

 

Lời nói còn chưa kịp nói xong đã bị hắn đánh gãy: “Chuyện của chúng ta, cô đừng nhắc đến Vân Yên.”

 

Một câu khô cằn khiến cho không ai biết được cuối cùng thì hắn muốn biểu đạt cái gì.

 

Không thấy tôi d.a.o động, Cố Ngôn Lẫm xoay người chuẩn bị đưa Kỷ Vân Yên đi.

 

Ai biết lại kéo phải hư không.

 

Kỷ Vân Yên không bị hắn giữ chặt, ngược lại lại quay đầu rồi liếc mắt nhìn tôi một cái thật sâu:

 

“Nam Âm, cô đừng nói lời nặng nề như vậy, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường lành, chuyện gì cũng đều có thể giải quyết phải không? Cô vừa mới sinh non không nên kích động, tôi cùng A Ngôn…… Thật sự không có gì.”

 

Cô ta khẽ đẩy Cố Ngôn Lẫm, ý tứ ám chỉ muốn hắn dỗ dành tôi vô cùng rõ ràng.

 

Tôi ngây người một chút, không biết trong hồ lô của Kỷ Vân Yên có cái gì.

 

Không chỉ mình tôi mà ngay cả Cố Ngôn Lẫm cũng ngây ngẩn cả người.

 

Mắng cũng đã mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, vậy mà bây giờ lại nói tôi không nên tức giận thì có phải muộn rồi hay không?

 

Xe đ.â.m vào cây là biết cây sẽ đổ, nước mũi rơi vào trong miệng là biết nó đã chảy ra.

 

Quá chậm rồi.

 

11

 

Nhưng mà đúng thật Cố Ngôn Lẫm không nghĩ tới Kỷ Vân Yên sẽ “lâm trận phản chiến”, trong khoảng thời gian ngắn trên mặt có chút không nhịn được.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bao-ung-cua-ga-chong-boi-bac/chuong-9.html.]

Đột nhiên hắn nắm lấy tay Kỷ Vân Yên, như là nắm lấy cọng rơm cứu mạng:

 

“Vân Yên, chuyện này không phải em sai, em đã đủ rộng lượng rồi, là cô ta vô cớ gây rối. Em yên tâm anh sẽ xử lý tốt tất cả.”

 

Khóe miệng Kỷ Vân Yên xụ xuống, nhìn qua không chỉ không tin mà còn cảm thấy có chút phiền chán.

 

Đừng nói Kỷ Vân Yên, nếu là tôi thì cũng cảm thấy thật sự là đủ rồi.

 

Nhiều năm như vậy, hắn lại không có một chút tiến bộ nào.

 

Bắt được ai là cũng như bắt được cọng rơm cứu mạng.

 

Tôi cười lạnh một tiếng, lấy di động ra rồi mở camera sau đó chụp ảnh hai người bọn họ, đến cái bắt tay chặt chẽ kia tất nhiên cũng không buông tha.

 

“Chắc là Cố luật sư còn phải biết rõ hơn tôi cái loại video nào có thể làm chứng cứ khi đề xuất ly hôn, có thể trực tiếp làm anh tay không rời nhà?”

 

Kỷ Vân Yên rút tay ra, không biết vì sao, tôi lại có cảm giác cô ta như đang hạ thấp bản thân xuống.

 

“Cô……” Cố Ngôn Lẫm chưa thấy qua dáng vẻ sắc bén như vậy của tôi, nên bỗng chốc không biết phản ứng thế nào.

 

“Đừng gọi tôi, Cố Ngôn Lẫm, chuyện mà tôi hối hận nhất trong cả cuộc đời này chính là gả cho anh, anh nhớ kỹ là tôi muốn ly hôn với anh, hiện tại anh lập tức cút cho tôi.”

 

Nói xong một câu cuối cùng, tôi cầm lấy vài thứ mà hắn mua kia rồi ném ra cửa, đứng ở bên cạnh cửa ý bảo hắn mau cút đi.

 

Đã đến tình trạng này rồi, hơn nữa con d.a.o gọt hoa quả kia vẫn còn chói lọi mà nằm trên mặt đất.

 

Hơn nữa, điều nên nói cũng đã nói xong rồi, nói thêm gì nữa cũng chẳng có tác dụng gì.

 

Cố Ngôn Lẫm liếc mắt nhìn tôi một cái sau đó rời đi, lần này lại không hề kéo tay Kỷ Vân Yên nữa, chắc là lại sợ tôi chụp vài đoạn video.

 

Thấy Kỷ Vân Yên không lập tức rời đi, tôi cũng không muốn vòng vô: “Cô còn không đi?”

 

“Nam Âm, tôi muốn nói một tiếng xin lỗi với cô, chuyện đứa bé……”

 

Tôi phát tay đánh gãy lời cô ta: “Tôi không muốn nghe thấy bất kỳ điều gì về chuyện đứa bé của tôi từ miệng của cô, cô không xứng.”

 

“Nhưng mà tôi còn muốn nói, cô……”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô ta, như là đột nhiên nhanh trí nghĩ đến cái gì đó: “Cô đến bệnh viện và nhận ra Tô Cảnh Bình?”

 

Chỉ có như vậy, mới có thể giải thích tại sao Kỷ Vân Yên đột nhiên phản chiến.

 

Cô ta từ miệt thị tôi đến bây giờ lại hai lần xin lỗi, chỉ sợ đều là bởi vì cái này.

 

Tôi có chút xuất thần, chớp mắt sắp bốn năm không gặp, tôi cùng Kỷ Vân Yên lại trước sau nhận ra Tô Cảnh Bình.

 

Có phải bởi vì thật ra anh không hề thay đổi, mà người thay đổi lại là chính chúng ta mà thôi, phải không?

 

“Nam Âm, tôi biết cô rất giỏi, nếu cô nguyện ý trở lại ngành giải phẫu một lần nữa, sẽ có rất nhiều người……”

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...