Chạm để tắt
Chạm để tắt

BÁO THÙ CHO CHÀNG - 7 (FULL)

Cập nhật lúc: 2024-07-13 15:15:04
Lượt xem: 126

“Đáng tiếc, tướng quân biết quá muộn.

“Có phải tướng quân còn muốn biết ta là ai không? Tại sao ta lại muốn g.i.ế.c ngươi?

“Đừng nóng vội, ta nhất định sẽ cho ngươi c.h.ế.t cho rõ ràng.”

Ta đứng thẳng dậy, vỗ tay: “A Ngô.”

Cửa phòng mở ra, A Ngô túm cổ áo một người ném vào trong phòng. Người nọ bị điểm huyệt không thể động đậy, lăn xuống đất.

Trong lúc đau đớn nhìn thấy ta, khóe mắt hắn muốn nứt ra.

“Kiều Tang Ca? Kiều Tang Ca!”

“Tấn vương điện hạ.” Ta cười vẫy tay với hắn: “Vẫn khỏe chứ?”

33

“Cô nương, bên ngoài đều đã giải quyết xong.” A Ngô theo sát cửa vào, thấp giọng hồi bẩm.

Ta gật đầu, quay lại nhìn Nam Vinh Phụng cứng ngắc như con rối gỗ trên giường.

"Tướng quân nghe hắn gọi ta là gì không?

“Tên ta là Kiều Tang Ca, là phó tướng của Thiên Sách tướng quân Kiều Hoài, cũng là thê tử của chàng.”

Hai mắt hắn đỏ thẫm, không thể động đậy, khóe miệng lại tràn ra một tia m.á.u tươi.

Ta nhìn A Ngô khoát tay.

Hắn xách Tấn vương đang cuộn tròn trên mặt đất lên, đối mặt với ta và Nam Vinh Phụng.

Ta rút kiếm trong tay áo ra.

"Tấn vương điện hạ, lúc ngươi nghe tin Kiều Hoài c.h.ế.t ở trên chiến trường, ngươi có tâm tình gì?"

“Kiều Tang Ca. " Cả người hắn run rẩy: “Ngươi. ngươi muốn làm gì? Ngươi biết đấy, Kiều Hoài bị hắn.”

Ta cúi người, mũi kiếm đặt lên cổ Nam Vinh Phụng: “Chặt đầu.”

"Vậy thượng tướng quân trả ta một đầu, hẳn là hợp lý chứ?"

“Điện hạ nhìn cho kỹ, Kiều Hoài c.h.ế.t như thế này.”

Kiếm c.h.é.m vào huyết mạch, m.á.u tươi văng khắp nơi.

Tấn vương bị ép nhìn trực diện phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

34

Khi A Ngô buông tay, hắn đã xụi lơ trên mặt đất như một đống bùn nhão.

Ta đem cái đầu vừa mới chặt ném tới trước mặt hắn.

Hắn kêu cũng kêu không được, tê liệt trên mặt đất, sợ hãi tới cực điểm, chỉ có thể nôn khan.

Ta ngồi xổm xuống trước mặt hắn, muốn lau sạch vết m.á.u trên tay và trên vạt áo hắn.

“Chậc.” Ta than nhẹ một tiếng: “Máu nhiều lắm, lau không sạch đâu.”

Hắn nhìn ta như nhìn một con quỷ.

"Kiều."

Hắn nói không thành câu: “Kiều cô nương. van cầu nàng. cầu xin. tha cho.”

Ta than nhẹ một tiếng: "Ta từ Xương Đô đuổi tới nơi này, ngươi cảm thấy, ta sẽ tha cho ngươi sao?"

Hắn thở dốc kịch liệt, giống như bị người chặn họng, một chữ cũng nói không nên lời.

“Thật ra ngay từ đầu ngươi không nên chạy trốn, ít nhất nếu rơi vào trong tay triều đình, dù tự sát hay bị c.h.ặ.t đ.ầ.u cũng sẽ cực kỳ khoan khoái, cực kỳ dễ chịu. Không giống bây giờ."

Ta tiến đến bên tai hắn: “Muốn cực kỳ khoan khoái, cực kỳ dễ chịu mà chết, cũng không có khả năng đâu.”

35

Lúc ta rời đi, cả gian phòng đều nồng nặc mùi m.á.u tanh.

Lúc bước ra cửa ta lảo đảo một bước.

A Ngô muốn đỡ ta, nhìn thấy ta đầy người m.á.u tươi, hắn hơi do dự.

Ta làm như không thấy, lướt qua hắn, đi ra ngoài.

Lại một buổi bình minh.

Từ khi A Hoài rời đi, ta đã thấy quá nhiều bình minh như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bao-thu-cho-chang/7-full.html.]

Mặt trời đã mọc, ánh ban mai chiếu vào người ta nhưng không có chút hơi ấm nào, có lẽ là bởi vì trái tim của ta, m.á.u của ta, đều đã lạnh đi.

Ta đang trong trạng thái thôi miên trong ánh nắng đang lên.

A Hoài, nhìn thấy ta như vậy, chàng sẽ sợ sao?

Ánh sáng của bình minh làm ta hơi choáng váng.

“Cô nương!” A Ngô ở phía sau hoảng hốt, trước mắt ta đã tối sầm.

36

Khi ta tỉnh lại, A Ngô đang canh giữ bên giường, bưng tới một chén thuốc nóng hổi.

Ta chống đỡ ngồi dậy, đẩy bát thuốc ra.

“Không uống nữa, vừa đắng vừa không có tác dụng.”

“Cô nương. Tốt xấu gì cũng uống một chút.”

"A Ngô.” ta gọi hắn: “ngươi là tử sĩ tốt nhất Kiều gia, đã từng ra chiến trường, đã quen sống chết, sẽ không lừa mình dối người như vậy chứ?"

Trên thế gian này không có loại thuốc nào có thể giả c.h.ế.t được.

Thuốc kia uống vào, khóa công bế tức, kinh mạch hô hấp đúng là sẽ tạm thời giống như người chết.

Nhưng sau khi tỉnh lại, tạng phủ kinh mạch bị độc hại, cũng là thật.

Cái gọi là giả chết, chẳng qua là kéo dài thời gian c.h.ế.t mà thôi.

Phương thuốc bí truyền của Kiều gia là hai viên Tụ Nguyên Đan, ta từng uống qua một viên, cho nên mới có thể cố gắng chống đỡ cho tới bây giờ.

Đếm thời gian, cũng sắp hết rồi.

A Ngô cầm bát thuốc quỳ xuống trước giường. Hắn là người luôn luôn trấn định, giờ phút này trầm mặc, hốc mắt đỏ hoe.

Ta cúi đầu nhìn hắn, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề muốn hỏi từ lâu.

“A Ngô.” Ta hỏi hắn: “Biết rõ ta là thê tử Hầu gia, tại sao chưa bao giờ gọi ta là phu nhân?"

Hắn cúi đầu.

“Là ý của Hầu gia. Hầu gia từng nói, cô nương cho dù muốn gả, nhưng nếu một ngày cô nương chưa từng qua cửa, nàng cũng chỉ là Kiều Tang Ca, không phải là phu nhân của người nào. Hầu gia còn nói, nếu sau này ngài thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc, cô nương vẫn là cô nương, không cần bởi vì muốn gả cho ngài, mà chịu gánh nặng.”

Ta nghe xong liền cười, cười lại ho khan.

“Khụ khụ khụ,” lại ho ra nước mắt.

“Tên ngốc này. “

Ta đã sớm là người của Kiều gia rồi.

“Đi.” Ta chỉ chỉ ngăn tủ trong góc phòng: “Giúp ta lấy cái gói trong cùng ra.”

37

Khi rời khỏi Xương Đô, hành trang rất đơn giản. Ta mang theo bộ hỉ phục kia. A Hoài còn chưa thấy qua dáng vẻ của ta khi mặc nó.

Ta phải mặc nó, đi gặp phu quân của mình, nghĩa phụ nghĩa mẫu của ta, phụ thân mẫu thân của ta.

Để cho bọn họ nhìn xem, ta cũng lớn lên vô cùng tốt, ta đã lớn khôn và giờ đã đủ tuổi xuất giá rồi!

Ta mặc hỉ phục đỏ rực, ngồi trên đỉnh núi cao, nhìn về phía Xương Đô.

Bầu trời phía Bắc cuối cùng cũng dịu đi một chút.

Ta ngồi từ bình minh đến hoàng hôn.

Lúc chạng vạng, những tia nắng lặn phản chiếu lên núi và trên người ta.

Rất đẹp, giống như màu son đỏ cô dâu trang điểm khi đi xuất giá.

“A Tang.” Trong lúc hoảng hốt nghe được giọng nói của Kiều Hoài.

“Sao nàng lại ngồi ở chỗ này?”

Ta ngẩng đầu nhìn, nhìn thân ảnh chàng dần dần đến gần trong ánh sáng mờ ảo.

"Giờ lành cũng sắp đến rồi, mau theo ta về nhà!"

Chàng với tới và kéo ta.

Ta cũng vươn tay ra.

“A Hoài, cuối cùng chàng cũng tới cưới thiếp!"

(HẾT)

 

Loading...