Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bạo Quân Nổi Lòng Ham Muốn Làm Tra Nam - Chương 7-9.1

Cập nhật lúc: 2024-07-24 15:49:42
Lượt xem: 11,959

7. 

Một ngày nọ, Lục Trạm tặng ta một chiếc trâm cài tóc bằng bạch ngọc do chính tay hắn khắc. Sau khi trở về phụ điện, ta vui mừng cầm nó lên, ngắm nghía hồi lâu.

Ngắm đủ rồi, ta mới cất nó đi, định cất giữ cẩn thận. Thế nhưng, khi tìm đến chỗ cất chiếc vòng lần trước, lại phát hiện chiếc vòng bằng vàng khảm ngọc mà Lục Trạm tặng đã không cánh mà bay.

Phụ điện của ta chỉ có Bích Đào ra vào, chiếc vòng đó chắc chắn là bị ả ta lấy trộm rồi. Trước đây ả ta cũng không phải chưa từng có hành vi thó vặt này, chỉ là ta đều nhắm mắt làm ngơ, coi như không thấy.

Trước giờ vẫn chưa xử lý ả ta, là bởi vì ả ta đối với ta mọi chuyện đều không để tâm, nếu đổi một thiếp thân cung nữ khác, chuyện ta gian tình với Lục Trạm sẽ không giấu được. Nhưng Bích Đào không nên động vào đồ Lục Trạm tặng ta.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

 

8. 

Vài ngày sau, trong một số tiệm trang sức ở kinh thành, xuất hiện đồ vật của hoàng cung.

Một số phu nhân, tiểu thư nhà quan lại đến mua trang sức, phát hiện những món trang sức đó có lưu lại ấn ký, là đồ vật mà phi tần mới được phép đeo.

Người thường nếu mua về đeo, chính là phạm tội ngạo mạn. Lập tức có người báo án lên Đại Lý Tự, nói có người buôn bán đồ vật trong cung.

Người của Đại Lý Tự dựa theo ấn ký trên trang sức, thông qua ghi chép đồ vật trong cung của Nội Vụ phủ, tra ra đồ vật được bày bán ở ngoài cung là trang sức được ban thưởng cho ta sau khi tuyển tú kết thúc.

Thiếu khanh Đại Lý Tự Lục Tử Hồng lập tức dẫn người đến Cảnh Ninh cung.

Lục Tử Hồng đưa vài món trang sức đến trước mặt ta, hỏi: “Huệ quý nhân, những món đồ này là của người sao?”

Ta: “Ta có vài món giống hệt như vậy, chỉ là ngày thường ta không thích đeo đồ bằng vàng bạc, đã sớm  cất  chúng đi rồi. Còn những thứ này, ta cũng không chắc chắn có phải là do thiên gia ban thưởng cho ta  hay không!?”

Nói xong, ta liền lấy tráp trang điểm của mình ra. Mở ra, phát hiện bên trong mất khá nhiều đồ.

“Xem ra đồ gian mà Lục đại nhân tìm được, quả thực  là do hoàng gia ban thưởng cho ta. Hơn nữa đồ ta bị mất, còn nhiều hơn so với vài món này. Còn mong Lục đại nhân điều tra rõ ràng, giúp ta tìm lại đồ vật do thiên gia ban thưởng.”

Ánh mắt Lục Tử Hồng quét qua chiếc trâm cài tóc  bằng bạch ngọc trong tráp trang điểm: “Vi thần nhất định sẽ dốc hết sức lực, chia sẻ nỗi lo của quý nhân.”

Người có thể lấy trộm đồ từ phòng ngủ  của ta, ngoại trừ người của Cảnh Ninh cung ra thì không còn ai khác. Sau một hồi lục soát, rất nhanh liền tìm thấy những món trang sức bị mất khác ở trong phòng của Bích Đào.

Người của Đại Lý Tự mang những thứ đó đến trước mặt ta, ta lập tức tìm thấy chiếc vòng tay bằng vàng khảm ngọc trong đống vòng cổ, trâm cài tóc.

Ta lập tức cầm nó trong tay, vui mừng nói: “May quá  vẫn còn, cũng không bị sứt mẻ gì.”

Chiếc vòng này tuy là dùng công nghệ vàng khảm ngọc  để chế tác, nhưng viên ngọc được sử dụng không phải  là loại ngọc tốt, giá trị không cao. Thêm nữa nó không phải là đồ vật trong cung, ta cứ lo lắng sẽ bị Bích Đào  lén lút mang đi bán.

May quá, vẫn còn.

Đột nhiên, ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Tử Hồng đang nhìn ta, ánh mắt mang theo ý cười.

Ta: ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bao-quan-noi-long-ham-muon-lam-tra-nam/chuong-7-9-1.html.]

Thấy ta nhìn sang, đối phương liền thu lại ý cười trong mắt, trở lại là Thiếu khanh Đại Lý Tự lạnh lùng nghiêm nghị, sau đó áp giải Bích Đào đang kêu oan trở về Đại Lý Tự.

 

9. 

Vì đại cung nữ bị thay đổi, trong Cảnh Ninh cung lại  không có cung nữ nào khiến ta sai bảo thuận lợi, Nội Vụ phủ lập tức sắp xếp một bà lão cho ta.

Bây giờ người bên cạnh đã thay đổi, ta không thể vô tư chạy ra ngoài tìm Lục Trạm như trước kia nữa. Sợ lỡ như bị bà lão kia phát hiện, sau đó báo lên cho bạo quân. Đến lúc đó, ta và Lục Trạm chỉ có thể “xuống địa ngục làm một đôi uyên ương ma quỷ”.

Nửa đêm, ta nằm trên giường mình, ngẩn ngơ. Đây là  lần đầu tiên trong hai tháng gần đây, ta không lén lút  chạy ra ngoài tìm Lục Trạm. Lúc này ta bỗng cảm thấy vô cùng cô đơn.

Ngay lúc ta đang nhớ Lục Trạm, tiếng cửa sổ bị người ta mở ra từ bên ngoài vang lên, một bóng đen nhảy vào trong.

Ta hốt hoảng lên tiếng: “Ai?”

Sợ là thích khách lẻn vào, ta vừa định hô hoán, người nọ đã chớp mắt một cái đã đến trước mặt ta, bịt miệng ta lại.

“Suỵt, Huệ Huệ đừng kêu, là ta.”

Ta chớp chớp mắt, nhìn rõ khuôn mặt của người đến, sau đó liền nhào lên, ôm chầm lấy hắn.

“A Trạm, sao huynh lại đến đây?”

Hắn cẩn thận ôm lấy ta: “Ta nhớ nàng, nên liền trèo tường lẻn vào Cảnh Ninh cung để gặp nàng.”

Nửa đêm nửa hôm trèo cửa sổ phòng  nữ nhân, đây  không phải là chuyện mà người đàn ông tốt nào có thể làm ra.

Nếu là ta của trước kia, nhất định sẽ coi thường loại đàn ông này.

Không ngờ, bây giờ ta lại trở thành một kẻ mê trai, lúc người đàn ông mình thích trèo tường đến gặp mình, ta lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Haiz, A Trạm, sau này chỉ có thể nhờ huynh ngày nào cũng trèo tường đến gặp ta thôi. Huynh cũng biết đấy,  người bên cạnh ta bây giờ đã thay đổi, ta không thể lén lút chạy ra ngoài gặp huynh như trước kia nữa.”

Lục Trạm muốn nói lại thôi: “Huệ Huệ, thật ra Đặng  bà bà, bà ấy...”

“Khụ khụ.”

Đột nhiên bên ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan của  Đặng bà bà.

“A, làm sao bây giờ? Đặng bà bà đến rồi!”

“Huynh mau trốn đi.”

“Dưới giường có chỗ đấy, huynh mau chui vào đó đi.”

Ta hốt hoảng đẩy Lục Trạm, muốn hắn mau trốn đi. 

Loading...