Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bạo Quân Nổi Lòng Ham Muốn Làm Tra Nam - Chương 12-13

Cập nhật lúc: 2024-07-24 15:50:31
Lượt xem: 11,871

12. 

Từ sau khi hoàng đế rời khỏi hoàng cung, ta lại trở về cuộc sống một mình. 

Lục Trạm nuôi vài con chim ưng biển, bây giờ chúng đã trở thành sứ giả truyền tin. 

Tương tư không biết gửi về đâu, chỉ có thể gửi gắm nỗi nhớ nhung vào giấy bút.

Vài con chim ưng biển kia, hóa thân thành chim xanh, chuyên chở tình ý cho chúng ta.

 

13.

Gần đây ta luôn có cảm giác như có một con rắn độc đang theo dõi nhất cử nhất động của ta.

Ngày thường ta cẩn thận quan sát, nhưng lại không phát hiện ra điều gì khác thường.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Có lẽ là ta đã quá đa nghi rồi.

Nhưng mà trong cung tai mắt khắp nơi, ta cũng không thể lơ là, cần phải cẩn thận.

Trong khoảng thời gian Lục Trạm đi núi Thái Sơn, ngoại trừ mồng một, ngày rằm phải đến chào hỏi quý phi, những lúc khác ta đều ru rú trong Cảnh Ninh cung.

Những ngày tháng làm trạch nữ trong hậu cung, kết thúc vào ngày bạo quân trở về. Lẽ ra đoàn người của hoàng đế, phải đến ngày mai mới trở về hoàng cung.

Nhưng ta nhận được thư do chim ưng biển truyền đến, Lục Trạm trong hai ngày cuối đã cưỡi ngựa nhanh, chạy suốt đêm ngày, có thể sớm hơn một ngày trở về hoàng cung.

Vào ngày hắn trở về, ta đợi mọi người trong Cảnh Ninh cung đều đã tắt đèn, sau đó lại chờ thêm hai khắc, mới lén lút chuồn ra ngoài gặp Lục Trạm.

Một tháng không lén lút đi, cũng kém nhanh nhẹn hơn trước nhiều, ở một ngã tư đường, suýt chút nữa đã đối mặt với đội tuần tra trong cung.

May mà đội thị vệ tuần tra đối diện không nhìn thấy ta, hơn nữa lại đi tuần tra ở con đường khác.

May quá, thoát nạn trong gang tấc.

Lần nữa bước vào phạm vi của lãnh cung, khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt, đồng thời cũng lọt vào tầm nhìn của ta, còn có người mà ta luôn mong nhớ.

Ta vội vàng chạy đến, hai bước cuối cùng lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy eo hắn, cọ đầu vào người hắn: “A Trạm, ta nhớ huynh lắm đấy.”

Hắn cúi đầu nhìn ta, trong mắt toàn là tình ý: “Huệ Huệ, ta cũng nhớ nàng, nhớ đến đau cả xương máu.”

Gặp lại sau bao ngày xa cách, lại là đôi tình nhân thâm tình.

Bầu không khí đã đến, có vài chuyện tự nhiên sẽ diễn ra. Ngay lúc chúng ta đang say mê quên mất hình tượng, thì lãnh cung ngày thường không ai thèm đặt chân đến, lại truyền đến tiếng động khác.

“Quý phi nương nương, Huệ tần lúc này đang ở lãnh cung này, thông gian với tra nam, ô uế hậu cung.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bao-quan-noi-long-ham-muon-lam-tra-nam/chuong-12-13.html.]

Đây là giọng của Trần Lương đệ!

Ngay sau đó, một trận tiếng bước chân dừng lại ở bên ngoài cửa, sau đó có người dùng sức đập cửa phòng ra. Người bên ngoài, dưới ánh sáng của đèn lồng, nhìn rõ cảnh tượng trong phòng.

Trần Lương đệ chỉ vào ta và Lục Trạm: “Quý phi nương nương, người xem kìa, yếm của Huệ tần còn treo trên eo của tên tra nam này, ả ta và hắn ta thông gian bị chúng ta bắt quả tang ngay tại giường, chứng cứ rõ ràng. Chuyện này nhất định phải báo lên bệ hạ, xử c.h.ế.t đôi gian phu dâm phụ này, để răn đám người khác!”

Quý phi đứng ở cửa, sắc mặt u ám đến cực điểm, cảm giác như chỉ cần nàng ta ra lệnh một tiếng, ta và tên tra nam kia liền bị đánh chết.

Bị nàng ta bắt quả tang ngay tại giường, nhất định là c.h.ế.t chắc rồi.

Ta mặt mày ướt nhèm, cảm thấy có lỗi với Lục Trạm.

“A Trạm, xin lỗi, nếu không phải do ta quyến rũ huynh, bây giờ huynh cũng không phải xuống địa ngục làm một đôi uyên ương ma quỷ với ta.”

Lục Trạm kéo chăn cuốn ta lại, bản thân hắn thì nhặt quần áo ở đầu giường lên, chậm rãi mặc vào.

Sau đó hắn quay người lại, đối mặt với đám người đang đứng bắt gian bên ngoài, ánh mắt hung dữ, nhìn chằm chằm vào Trần Lương đệ: “Ngươi nói ai là gian phu?”

Trần Lương đệ: “Còn có thể là ai nữa, đương nhiên là ngươi.”

Mà quý phi đứng bên cạnh cùng với cung nữ thái giám đến bắt gian liền quỳ rạp xuống.

Quý phi: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”

Các cung nữ thái giám khác đồng thanh hô lớn: “Tham kiến bệ hạ!”

Trần Lương đệ lúc này cũng như ta, ngây người ra, hoàn toàn không ngờ tới tên tra nam dám đội mũ xanh cho bệ hạ, lại chính là bản thân hắn.

Trần Lương đệ hoàn hồn, sợ đến mức toàn thân bủn rủn: “Bệ, bệ hạ, sao hắn ta lại là bệ hạ?”

Đừng nói nàng ta bị dọa sợ, ta cũng bị dọa c.h.ế.t khiếp.

Phải biết rằng, ta đây thế mà ngày nào cũng gọi hắn là bạo quân ngay trước mặt hắn.

Lúc trước ta còn thắc mắc, một tên thị vệ làm sao dám dùng cùng một chữ với hoàng đế, đây không phải là phạm tối kỵ sao?

Kết quả ai ngờ được hắn chính là bạo quân Ngụy Trạm.

Lần này là thực sự bị dọa sợ rồi, dọa đến mức toát mồ hôi lạnh, bụng cũng đau lên.

Lục Trạm, không, phải là Ngụy Trạm, hắn là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của ta.

Hắn giơ tay lên, sờ sờ: “Huệ Huệ, nàng sao vậy?”

Ta nhăn nhó mặt mày: “A Trạm, ta bị đau bụng.”

Hắn ôm ta lên, sải bước đi ra ngoài, lúc đi đến trước mặt Trần Lương đệ, lạnh lùng nói: “Kéo người này xuống, đánh c.h.ế.t cho trẫm.”

Loading...