Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bánh Thọ Giữ Hồn - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:27:06
Lượt xem: 1,808

Cuối cùng, ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên người tôi khi chiếc quan tài được đào lên.

 

Cả người tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, còn bà nội lại tỏ ra vô cùng chắc chắn.

 

Cuối cùng, trưởng làng ra lệnh mở nắp quan tài. 

 

Một làn bụi đất phả vào mặt chúng tôi. 

 

Khi bụi tan đi, tất cả mọi người đều sợ hãi.

 

Ngay cả bố của Cường Tử cũng ngồi thụp xuống đất, ông ta điên cuồng lắc đầu: "Không thể nào! Không thể nào! Chuyện này không thể xảy ra!"

 

Ngay sau đó, ông ta nhảy vào trong quan tài: "Cường Tử! Cường Tử!"

 

Đúng vậy, trong quan tài không chỉ có người, mà người nằm trong đó lại chính là Cường Tử.

 

Tôi hít một hơi lạnh, nhìn bà nội với ánh mắt đầy sợ hãi. 

 

Chuyện này rốt cuộc là sao đây?

 

Ngay cả trưởng làng cũng kinh ngạc: "Sao Cường Tử lại ở đây?"

 

Nhưng câu hỏi của ông không ai trả lời. 

 

Bà nội tôi cất giọng the thé, chỉ vào bố của Cường Tử:

 

"Chồng tôi đâu? Ông giấu ông ấy ở đâu rồi!"

 

Giọng bà chứa đầy sự sắc bén: "Ông nói đi!"

 

Nói rồi bà nhìn về phía trưởng làng: "Trưởng làng, các người đã đào mộ nhà tôi lên, không cho tôi một lời giải thích sao?"

 

7.

 

Hiện tại, không chỉ có bố của Cường Tử bị dọa đến ngớ ngẩn, mà cả tôi và bố cũng kinh ngạc đến mức không thốt lên lời. 

 

Bố của Cường Tử ôm chặt Cường Tử khóc đến lạc giọng, nhưng trong đám đông bỗng có người cất tiếng hỏi: "Cường Tử mới c.h.ế.t hôm qua, bây giờ lại phát hiện ra trong mộ của ông Ngô. Vậy trong quan tài của Cường Tử, là ai đang nằm?"

 

Bố của Cường Tử sau khi bình tĩnh lại một chút, ánh mắt trở nên dữ tợn, nhìn chằm chằm bà nội tôi: "Rốt cuộc bà đã dùng yêu thuật gì?"

 

Trưởng làng vội bước lên: "Bố của Cường Tử, quan tài ông cũng đã thấy rồi."

 

"Giờ xảy ra chuyện thế này."

 

"Vậy trong quan tài nhà chúng tôi là ai?"

 

Bố của Cường Tử bỗng trở nên kích động, hét lớn:

 

"Đồ mụ già! Quan tài nhà tôi liệu có phải đang chứa lão già nhà bà không?"

 

Bà nội tôi lạnh lùng cười, đáp: "Tôi cũng muốn hỏi ông đấy! Nếu t.h.i t.h.ể lão già nhà tôi không thấy đâu, tôi sẽ không để yên cho ông!"

 

Trưởng làng bị kẹt giữa hai bên, trông có vẻ đau đầu: "Thôi được, giờ chúng ta qua nhà Cường Tử xem thử! 

 

Xem trong quan tài có ai không!"

 

Cả đoàn người lại kéo nhau đi đến nhà Cường Tử. 

 

Vừa đến nơi, chỉ thấy mẹ của Cường Tử đang quỳ trước quan tài. 

 

Khi chúng tôi bước vào, bà ấy đang thắp hương.

 

"Bà nó, mở quan tài ra!" – Bố của Cường Tử hét lên.

 

Mẹ của Cường Tử sợ đến run rẩy, suýt ngã ngồi xuống đất: "Ông muốn làm gì?"

 

Bố của Cường Tử đang trong cơn giận dữ, dẫn người đến mở nắp quan tài.

 

"Ông định làm gì!" 

 

Thấy người ta định mở quan tài của con trai mình, mẹ của Cường Tử suýt ngất xỉu.

 

Bà vừa nói vừa dùng tay giữ chặt nắp quan tài: "Làm gì! Các người muốn làm gì! Con trai tôi mới vừa c.h.ế.t mà!"

 

Nhưng sức của bà làm sao có thể chống lại được mấy người đàn ông khỏe mạnh. 

 

Nắp quan tài cuối cùng cũng bị mở ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/banh-tho-giu-hon/chuong-6.html.]

 

Đột nhiên, từ trong đám đông có người hét lên: "Sao lại là Kiến Hồng?"

 

Bỗng chốc, đám đông im bặt. Mẹ của Cường Tử sụp xuống bên quan tài, miệng lẩm bẩm:

"Sao lại thế này? Sao lại thế này?"

 

Tôi và bố liếc nhìn nhau, rồi nhanh chóng lao vào đám đông.

 

"Mẹ!" 

 

"Kiến Hồng!"

 

Dù chúng tôi không hiểu tại sao t.h.i t.h.ể của mẹ tôi lại xuất hiện trong quan tài của Cường Tử.

 

Nhưng trong lòng cả hai đều biết, nếu chúng tôi không tỏ ra đau buồn, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.

 

Bà nội tôi lúc này cũng chầm chậm tiến lại gần quan tài. 

 

Chỉ nhìn một cái, bà liền khóc òa lên: "Kiến Hồng!"

 

Vừa khóc, bà vừa nhìn quanh những người có mặt: "Tại sao con dâu tôi lại nằm ở đây?"

 

"Tại sao?"

 

Giọng bà đau đớn đến mức ai nấy đều phải lùi lại vài bước. 

 

Bố của Cường Tử cũng bị bà nội tôi túm lấy: "Ông phải trả lại công bằng cho tôi!"

 

"Tại sao con dâu tôi lại chết?"

 

Bố của Cường Tử ngơ ngác, trên mặt vẫn còn đọng lại sự kinh ngạc chưa kịp biến mất. 

 

Ông ta bối rối nhìn xung quanh.

 

"Tôi không biết, tôi không biết mà!"

 

"Chính ông g.i.ế.c con dâu tôi! Chính ông g.i.ế.c nó!" 

 

Bà nội túm chặt lấy bố của Cường Tử, lắc mạnh đến mức ông ta suýt ói.

 

Trưởng làng không thể chịu được nữa, lớn tiếng quát: "Đủ rồi!"

 

"Tôi không quan tâm nhà các người c.h.ế.t bao nhiêu người! 

 

Trong bốn ngày, phải giải quyết xong mọi chuyện cho tôi!"

 

"Nếu không, chúng ta gặp nhau ở từ đường của làng!"

 

Nói xong, trưởng làng quay người bỏ đi.

 

8.

 

Từ đường, đó là một nơi rất đáng sợ.

 

Khi còn nhỏ, có lần tôi đi nhầm vào đó và chứng kiến cảnh trưởng làng cầm roi mây, không ngừng quất vào người bị treo trên dây thừng. 

 

Sau đó, bà nội kể với tôi rằng người đó đã chết, c.h.ế.t đau đớn tột cùng.

 

Gia đình người đó thậm chí còn không dám đến nhận xác.

 

Tôi đã hỏi bà nội tại sao trưởng làng lại đánh người đó.

 

"Bởi vì ông ta khiến trưởng làng không hài lòng chứ sao."

 

Lúc đó, tôi còn nhỏ, nhưng suy nghĩ của tôi đã bị giam cầm bởi một điều sâu sắc: Không được phép làm trái ý trưởng làng.

 

Trong ngôi làng hoàn toàn biệt lập giữa núi non này, chúng tôi cần một người dẫn dắt.

 

Chính xác hơn là một người đứng đầu. 

 

Trưởng làng không chỉ đơn giản là trưởng làng, mà còn là người có thể nắm giữ số phận của chúng tôi trong tay. 

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Ví dụ như việc hôn sự. 

 

Có người đến già vẫn không thể kết hôn, trong khi bố tôi có thể kết hôn hai lần. 

 

Lý do bố tôi được kết hôn hai lần đều nhờ vào mối quan hệ của bà nội.

Loading...