Chạm để tắt
Chạm để tắt

BĂNG QUAN - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-09-01 09:39:17
Lượt xem: 24

Quá là trùng hợp, Văn Du cũng nhìn thấy tôi.

Trong tích tắc khi nhìn thấy tôi, Văn Du điên cuồng lao về hướng này.

Ngay lúc tôi không biết phải làm gì, Văn Du đột nhiên kêu lên một tiếng, ngã ngửa ra phía sau.

Văn Du ngã xuống hành lang, cửa ký túc xá lại dán lá bùa, điều này có nghĩa là, lúc này ký túc xá an toàn.

Tôi nhanh chóng kéo Hứa Vân chạy về ký túc xá.

May mắn thay, tôi đã trở về ký túc xá một cách suôn sẻ.

Vừa đóng cửa lại, tôi vội vàng kéo Hứa Vân đến bên cạnh chiếc băng quan.

Kéo một người sống nặng như vậy, lại chạy lâu như thế, tôi đã mệt đến thở hồn hển, nằm vật xuống ghế thở từng hơi dài.

Bất chợt, tôi cảm thấy một làn hơi lạnh nhẹ nhàng tràn vào cố áo qua cửa số ban công, tôi không khỏi rùng mình. Không biết tại sao, tôi theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa ký túc xá.

Nhìn một cái không sao, nhưng tôi lập tức lạnh cả người, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trà Sữa Tiên Sinh

Lá bùa dán trên cửa ký túc xá không biết từ lúc nào đã bị ai đó xé xuống!

Văn Du, nhất định là Văn Du đã vô tình xé nó xuống lúc nãy.

Tôi bật dậy khỏi giường ngay lập tức. Khi tôi vừa đứng lên, đột nhiên, một luồng khí lạnh xuất hiện sau lưng tôi, tôi chỉ cảm thấy có ai đó đang thở hơi lạnh vào tai tôi.

Tôi không dám quay đầu, run rẩy liếc mắt nhìn ra sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bang-quan/chuong-9.html.]

Bất ngờ, một tiếng "khè khè khè khè" quái dị vang lên bên tai tôi.

Tôi lập tức dựng tóc gáy, hét lên một tiếng, nhanh chóng chạy về phía cửa ký túc xá.

Tôi chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh ập đến, bám sát theo sau tôi.

Lúc này tôi cũng liều mình, lộn một vòng nhanh chóng đến cửa ký túc xá, với tay nhặt lá bùa trên mặt đất.

Ngay khoảnh khắc tôi chạm vào lá bùa, hơi lạnh phía sau lập tức biến mất không còn dấu vết.

Tôi vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tống Thanh Hàn mắt đẫm máu, khuôn mặt dữ tợn, lao vào tôi nhưng không dám tiến gần tôi dù chỉ một chút.

Tôi vội vàng nhắn tin cho Tư Nguyệt, hỏi cô ấy đã đến đâu rồi.

Một lát sau Tư Nguyệt trả lời: "Có thể xác định, Tống Thanh Hàn chính là chủ nhân của chiếc băng quan, cô ta vừa hút cạn dương khí của Văn Du. Cô mau dán lá bùa lên mặt cô ta, như vậy cô ta sẽ không thể làm hại cô nữa. Tôi sắp tới rồi!"

Nhìn thấy tin nhắn của Tư Nguyệt, tôi cắn răng, ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Hàn nói: "Tống Thanh Hàn, nếu như ngươi đã không nhân từ, đừng trách ta bất nghĩa. Ta liều mạng với ngươi!"

Nói rồi, tôi hét lên một tiếng, giơ lá bùa lao về phía Tống Thanh Hàn.

Lá bùa này quả nhiên rất hữu dụng, Tống Thanh Hàn lại kêu lên một tiếng thê lương, rồi lập tức biến mất qua ban công.

Nhìn Tống Thanh Hàn biến mất, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, kể lại tình hình cho Tư Nguyệt.

Tư Nguyệt bảo tôi nhanh chóng đặt Hứa Vân vào trong băng quan, sau đó tìm chỗ trốn, cô ấy sẽ đến ngay.

Tôi tựa lưng vào bàn của Tống Thanh Hàn, thở từng hơi dài. Nghỉ một lát, cuối cùng cũng hồi phục được một chút sức lực. Tôi đứng dậy chuẩn bị đặt Hứa Vân bất tỉnh vào quan tài băng.

Ngay khi tôi chạm vào cơ thể Hứa Vân, đột nhiên, làn hơi lạnh lại xuất hiện sau lưng tôi. Tống Thanh Hàn chưa đi!

Loading...