Chạm để tắt
Chạm để tắt

BẠN TRAI TÔI YÊU KẺ BẮT NẠT - Chương 11 - 12

Cập nhật lúc: 2024-07-10 21:51:52
Lượt xem: 6,791

11

Tiếng chuông kết thúc giờ thi đại học vang lên.

Tôi bước ra khỏi phòng thi với tâm trạng thoải mái. Bố mẹ mỗi người cầm một ly nước lạnh, một người cầm quạt quạt cho tôi.

"Bố mẹ, việc con nhờ đăng ký công ty thế nào rồi?"

Bố tôi lườm tôi một cái: "Thi đại học quan trọng như thế mà con còn nghĩ đến việc khác à?"

Nói xong ông bổ sung:

"Xong rồi, nhưng nhà mình làm kinh doanh bao năm nay, giờ con lại định mở cái gì MCN, nó là cái gì vậy?"

Tôi nắm tay bố mẹ, vừa đi vừa nói: "Dĩ nhiên là để kiếm tiền nuôi bố mẹ về già rồi."

Cả nhà nói chuyện vui vẻ, khi sắp lên xe, tôi bị một lực mạnh kéo lại.

Đó là gương mặt lạnh như băng của Tống Tùy.

"Cậu đã làm gì đó phải không?"

Cảnh sát gần đó nhìn lại.

Hắn phải hạ giọng, ghé sát tai tôi nói: "Đề thi đại học hoàn toàn thay đổi, có phải cậu làm không?"

Tôi nhìn hắn nhẹ nhàng: "Cậu có dám nói lớn nữa không?"

Hắn lập tức nhụt chí.

Trong lòng tôi cười lạnh.

Ngay từ đầu tôi đã biết Tống Tùy tự tin rằng hắn sẽ đứng nhất, vì hắn nhớ đề thi kiếp trước.

Vì vậy hắn không nỗ lực ôn tập.

Trong khi tôi chăm chỉ học thuộc và luyện nghe, hắn lại mải yêu đương với Giang Nghiên.

Nhưng ai nói đề thi không thay đổi?

Mọi người đều biết rằng đề thi đại học không chỉ có một đề A.

"Lâm Dĩ Đường, là tôi đã đánh giá thấp cậu." Tống Tùy cười giận dữ.

Bị cảnh sát quát, hắn đành phải buông tay, miễn cưỡng xin lỗi tôi.

Mẹ tôi lo lắng kéo tôi lên xe:

"Chàng trai đó là ca sĩ ở quán bar trước đây đúng không? Nghe nói cậu ấy từng là học sinh giỏi nhất trường à?"

Tôi hạ cửa sổ xe, nhìn Tống Tùy như con ch.ó mất chủ phía sau.

Tôi cười sửa lời bố mẹ: "Cậu ấy không còn là học sinh giỏi nhất nữa rồi."

Tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ:

[Cậu nghĩ làm thế này có thể đánh bại tôi sao?]

[Đừng quên, người đủ tư cách đứng trên sân khấu trước hàng vạn khán giả là tôi.]

Tôi cười, đưa số đó vào danh sách chặn, kéo tay bố mẹ: "Công ty mới của nhà mình có thể bắt đầu hoạt động rồi."

12

Kết quả thi đại học đã có, tôi được 671 điểm.

Dù không xuất sắc như thủ khoa, nhưng so với kiếp trước, tôi đã cải thiện được rất nhiều.

Việc vào khoa truyền thông của Đại học Kinh Thành là hoàn toàn trong tầm tay.

Lần gặp lại Tống Tùy là trong buổi họp lớp cuối cấp.

Vừa bước vào, một vài bạn đã chúc mừng thành tích của tôi.

Có người nhắc đến thành tích của các học sinh giỏi khác trong lớp.

"Tống Tùy? Quên đi, cậu ta có còn là học sinh giỏi gì nữa, thi đại học chỉ đạt dưới cả mức điểm chuẩn của đại học hạng ba."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-toi-yeu-ke-bat-nat/chuong-11-12.html.]

"Thế cậu ta định học lại à?"

"Làm gì có, giờ cậu ta nổi tiếng lắm, nghe nói hát vài bài là kiếm được cả đống tiền."

"Đúng rồi, người ta gọi là gì nhỉ, hot trend? Tôi thấy video của cậu ta xuất hiện đầy trên điện thoại."

Mọi người đang bàn tán sôi nổi thì Tống Tùy xuất hiện.

Cậu ta mặc vest, khoác tay Giang Nghiên mặc váy hai dây, ánh mắt lướt qua tôi rồi dừng lại một chút.

"Ồ, đại học bá giờ thành ông chủ lớn rồi à? Bộ đồ này thật khí phái!"

Tống Tùy kéo Giang Nghiên, không biết có phải cố ý không, ngồi ngay bên cạnh tôi.

Thật xui xẻo.

Tôi lập tức đổi chỗ.

Tống Tùy thoáng ngẩn ra, sau đó bình thản nói: "Không phải ông chủ lớn gì, chỉ là gặp đúng thời cơ, kiếm được chút tiền."

Một số bạn có thành tích không tốt nghe vậy liền đến gần:

"Đại học bá, thời cơ gì vậy, có thể chỉ cho bọn tớ không?"

Tống Tùy lạnh nhạt, cúi đầu chỉnh lại cổ áo:

"Ngành công nghiệp video ngắn, nếu các cậu hứng thú, tôi có thể giới thiệu các cậu với ông chủ của tôi."

Nghe cậu ta nói vậy, tôi phì cười.

Tống Tùy nắm chặt ly rượu, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi cố nhịn cười, xua tay: "Không sao, không sao, cậu tiếp tục nói đi."

Mọi người bắt đầu trêu chọc bạn gái của Tống Tùy thật xinh đẹp.

Tống Tùy dịu dàng gắp thức ăn cho Giang Nghiên, sắc mặt hòa hoãn hơn.

Bạn gái ngồi cạnh tôi nhếch mép khinh thường:

"Gì mà bạn gái, tôi nghe bạn ở trường nghề nói Giang Nghiên vẫn chưa chia tay với tên côn đồ kia."

"Tống Tùy thật tội nghiệp, bị Giang Nghiên lừa quanh quẩn."

Tôi mỉm cười.

Những kẻ tự hạ thấp mình không đáng được cảm thông.

Phòng tiệc nóng bức.

Tôi mang ly nước trái cây ra ngoài hóng gió.

Tống Tùy không biết từ lúc nào đã theo ra, vẻ mặt hiện rõ sự yếu đuối và mệt mỏi:

"Lâm Dĩ Đường, cậu ghét tôi đến vậy sao?"

Cậu ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi, như thể muốn tìm thấy chút tình cảm hay sự lưu luyến từ tôi.

Tôi điềm tĩnh chỉ ra phía sau cậu ta: "Bạn gái cậu đến rồi."

Tống Tùy hơi nghiêng đầu, một cái tát vang dội giáng xuống má trái của cậu ta:

"Nói là đi vệ sinh, hóa ra lại ra ngoài ve vãn gái khác!"

Giang Nghiên hét lên, ly rượu vang trong tay đổ hết lên mặt Tống Tùy:

"Tống Tùy, cậu đúng là đê tiện, còn không quên được cô ta à? Tôi đã biết mà—"

Giang Nghiên mặt mày dữ tợn, giơ móng vuốt dài về phía tôi, nhưng tôi đã nhanh chóng né sang một bên, ẩn mình sau nhân viên phục vụ.

"Giang Nghiên, cô điên đủ chưa."

Tống Tùy đưa tay lên, từ từ lau vết rượu vang bừa bộn trên mặt, tay còn lại nắm chặt cổ tay Giang Nghiên.

Trong mắt cậu ta thoáng hiện lên một tia u ám, khi nhìn thấy tôi đang theo dõi, nét mặt của cậu ta cứng đờ, kéo Giang Nghiên vào lòng, gân tay nổi lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô ấy, giọng nói đầy dịu dàng và cưng chiều: "Ngoan nào, đừng gây sự với anh nữa."

Một vài bạn học bước ra, thấy cảnh này liền lấy điện thoại ra chụp ảnh, cảm thán: "Đúng là kẻ si tình của lớp mình."

Loading...