Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bạn Trai Tôi Là Zombie - Chương 6-7.1

Cập nhật lúc: 2024-08-02 10:24:46
Lượt xem: 638

6

Số lượng người chơi hoàn thành nhiệm vụ hộ tống lần thứ nhất giảm xuống còn mười người. Tiêu cục tổng cộng có bốn viện Đông Tây Nam Bắc.

Tôi ở Bắc viện.

Một viện có hai mươi tiêu sư.

Chỉ sau một đêm, đã có một nửa số người chơi bị loại. Những người chơi còn sống sót đều hoang mang lo lắng.

Người chơi hoàn thành nhiệm vụ hộ tống lần thứ nhất, sẽ được nghỉ ngơi vào ban ngày, buổi tối tiếp tục vận chuyển lô hàng thứ hai.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Lần thứ hai, người chơi càng thêm cẩn thận, rất nhiều người muốn kết bạn đồng hành. Nhưng nhiệm vụ hộ tống lần này rõ ràng khó hơn trước. Tuyến đường của mỗi người gần như đều khác nhau. Rất nhiều người chơi chỉ có thể hành động riêng lẻ.

Lần này, điểm đến giao hàng của tôi và Lư Y cũng cách nhau rất xa.

Tuy nhiên, có một người có cùng tuyến đường với tôi trong nửa chặng đường đầu.

"Mẹ kiếp, lần này vậy mà lại phải đi cùng với một người phụ nữ vô dụng, còn không bằng tự mình đi một mình."

Người nói chính là người chơi nam có cùng tuyến đường với tôi. Cũng là người chơi mới lần đầu tiên vào game, muốn chạy ra khỏi sân, sau đó ân đền oán trả hãm hại người chơi khác.

Anh ta có ngũ quan khá đoan chính, thoạt nhìn có vẻ đẹp trai, nhưng thần sắc và động tác lại không có chút nào ga lăng, khiến người ta không sinh ra được hảo cảm.

Tôi cầm lấy món hàng lần này, là một bao tải gai, trọng lượng không nhẹ, không biết bên trong đựng thứ gì.

Đối với những thứ được niêm phong như thế này, chúng tôi - những tiêu sư không được tự ý mở ra. Điều cần làm, chính là an toàn đưa nó đến tay người nhận hàng.

"Này, cô cũng là lần đầu tiên vào phó bản à?"

Tên đầu đất nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, nhưng vẫn giả vờ chào hỏi tôi.

Vì sau khi vào phó bản, ngoại trừ Lư Y, tôi không chủ động nói chuyện với ai, nên tên đầu đất cho rằng tôi cũng là người chơi mới. Tôi không muốn để ý đến anh ta, tự mình đi trước.

Anh ta chửi rủa một tiếng, sau đó đi theo sát phía sau.

"Giả vờ cái gì, tối qua có thể sống sót hoàn thành nhiệm vụ, còn không biết đã dùng thủ đoạn quyến rũ người khác gì nữa."

Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt không chút biểu cảm.

Anh ta rụt người lại, ý thức được có gì đó không đúng, lại cứng cổ nhìn tôi. Loại người này không đáng để tôi lãng phí sức lực.

Tôi bước nhanh hơn, nhưng anh ta lại tưởng tôi chột dạ, cười đầy ẩn ý.

"Đều là người chơi mới, hay là cô đi theo tôi, dỗ tôi vui, chỉ cần khiến tôi vui, tôi sẽ bảo vệ cô, thế nào?"

Một người mới mà cũng dám ngông cuồng như vậy.

Có lẽ tối qua, anh ta vẫn chưa thực sự trải nghiệm sự kinh khủng của phó bản.

Trước đây, tôi và Cố Mặc Trì đã xem không ít phim kinh dị, loại người này trong phim gặp rất nhiều. Bắt đầu càng ngông cuồng, ngu ngốc, kết cục càng bi thảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-toi-la-zombie/chuong-6-7-1.html.]

Tôi thương hại nhìn anh ta một cái.

Đúng lúc này, màn đêm buông xuống, sương mù lan tỏa. Vầng trăng màu vàng lục kỳ dị lại ló ra từ sau tầng mây. Mặt đất rung chuyển, zombie không ngừng chui lên từ lòng đất. Số lượng còn nhiều hơn gấp mấy lần so với tối qua.

Tên đầu đất cứng đờ, vừa rồi còn tự tin bao nhiêu, bây giờ lại sợ hãi bấy nhiêu. Zombie từng con từng con chui lên từ lòng đất, đen kịt một mảng.

Anh ta sợ hãi, muốn giở trò cũ, đẩy tôi vào đám zombie, tranh thủ thời gian chạy trốn, nhưng anh ta đã chậm một bước. Tôi đã đá anh ta vào giữa đám quái vật.

"A a a a a cứu mạng!"

Cho đến khi tôi rời khỏi nơi này, tiếp tục lên đường, vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét của tên đầu đất từ đằng xa.

Tôi sờ sờ mặt dây chuyền trên cổ, mát lạnh. Lũ zombie này hình như thật sự không tấn công tôi.

 

7

Người nhận hàng lần này là một bà lão một mắt. Bà ta sống ở sâu trong rừng. Khi mở cửa, bà ta khom lưng, nếp nhăn trên mặt cũng theo đó mà chảy xuống.

Nhìn thấy tôi, bà ta còn vui mừng hơn cả khi nhìn thấy món hàng trên tay tôi. Bà ta mời tôi vào nhà nghỉ ngơi một đêm.

Tôi từ chối.

Bà lão một mắt cười tủm tỉm nói: "Ban đêm trong rừng cái gì cũng có, e là đường đi khó khăn."

Tôi quay đầu lại, con đường nhỏ lát đá cuội ban nãy, lúc này đã biến thành một đống xương trắng hỗn loạn. Thậm chí còn có một bộ xương nằm úp sấp trên mặt đất, vươn tay ra, muốn tóm lấy chân tôi.

Tôi giả vờ như vô tình, giẫm lên, giẫm nát nó.

"Đêm quả thực đã khuya rồi, vậy thì làm phiền bà lão rồi."

Bà lão một mắt nhiệt tình chào đón tôi vào nhà.

"Trong nhà chỉ có mình bà thôi sao?"

Bà lão một mắt rót cho tôi một chén trà, chén trà này không nhìn ra màu sắc, tỏa ra mùi vị kỳ lạ.

"Còn có cháu trai của tôi nữa."

Toàn thân tôi căng thẳng, càng thêm cẩn thận. Xem ra không chỉ phải đề phòng bà lão này, mà còn phải đề phòng đứa cháu trai chưa lộ diện kia.

Tôi không động vào chén trà: "Cháu trai của bà đâu, sao tôi không nhìn thấy nó?"

Bà lão một mắt nhìn tôi, nụ cười hiền từ lại lộ ra vẻ kỳ dị, bà ta cười nói: "Nó à, nó vẫn luôn ở đây."

Vẫn luôn ở đây?

Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, vừa rồi quan sát mấy vòng, cũng không thấy trong nhà có quái vật khả nghi nào khác.

Chỉ có tôi và bà lão một mắt trước mặt này.

Loading...