Bạn Trai Tôi Là Một Tên Khốn - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:31:43
Lượt xem: 1,216

Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: “Có một chiếc vòng tay mà em đã thích từ lâu.”

 

“Vậy chúng ta cùng đi mua nó ngay bây giờ.”

 

Sở dĩ Lâm Mục Chi hào phóng đồng ý là vì nhớ trước đó khi dẫn tôi đi mua vòng tay, tôi chỉ chọn một chiếc vòng tay rẻ tiền coi như tượng trưng.

 

Nhưng lần này thì khác!

 

Lâm Mục Chi nhìn thấy giá của chiếc vòng tay, miệng mồm co rúm, một chiếc vòng tay mà trị giá đến hai vạn.

 

“Mục Chi, anh thấy sao?” Tôi giơ cổ tay lên cho anh ta xem.

 

Lâm Mục Chi có chút bất đắc dĩ cười: "Rất đẹp."

 

Tôi cố ý có chút do dự nói: "Có phải hơi đắt không? Em cũng có chút băn khoăn vì muốn anh mua cho em một thứ đắt tiề.n như vậy."

 

Nhân viên tư vấn đang đứng cạnh nhanh chóng nói: “Chỉ cần tiểu thư thích, tiề.n bạc không thành vấn đề với tiên sinh đây, chiếc vòng tay này rất hợp với cô.”

 

Cho dù trong lòng Lâm Mục Chi có không cam lòng, nhưng với tư cách là một người yêu thể diện như anh ta, khi nghe nhân viên tư vấn nói vậy thì không thể không mu.a.

 

Hơn nữa, Lâm Mục Chi hiểu rõ hơn ai hết nguyên tắc thả con tép bắt con tôm, sau khi tiêu số tiề.n nhỏ này, sau này anh ta sẽ thu lại được nhiều lợi ích hơn.

 

Lâm Mục Chi hơi nghiêng người, ghé sát vào tai tôi thì thầm: “Chỉ cần em thích là được.”

 

Hơi thở của anh phả vào tai tôi, trong lòng tôi chợt ớn lạnh, hóa ra cảm giác ghét một người nó rõ ràng như vậy.

 

Hai vạn đối với tôi chẳng là gì cả, nhưng Lâm Mục Chi không xứng với số tiề.n mà tôi đã bỏ ra cho anh ta nên anh ta phải trả lại toàn bộ.

 

6.

 

Tôi đưa Lâm Mục Chi đến một cửa hàng bán đồ cao cấp và xa xỉ

 

Tôi nói với Lâm Mục Chi là những người tham dự bữa tiệc cuối tuần này đều là những người có uy tín và danh dự trên thương trường, ngoài Trình Hân ra thì còn phải gặp những người khác nên anh ta phải ăn mặc thật đẹp.

 

Lâm Mục Chi thật sự cẩn thận lựa chọn, tôi chỉ vào một bộ lễ phục đen và nói: ”Bộ này không tệ, anh mặc vào chắc sẽ rất đẹp."

 

Lâm Mục Chi thay quần áo bước ra, anh ta ngắm mình trong gương nhiều lần, thấy dáng vẻ phong độ của bản thân tựa như nhìn thấy những ngày tháng sau này anh ta đứng trên đỉnh cao được người người ngưỡng mộ .

 

Nhân viên cửa hàng không ngừng khen ngợi: "Thưa ngài, bộ lễ phục này rất hợp với ngài, khí chất của ngài rất tương xứng với nó cứ như nó được may đo riêng cho ngài vậy."

 

Lâm Mục Chi được khen ngợi rất khoái chí quay lại nhìn tôi, thấy tôi gật đầu thì anh ta bèn quay lại nói: "Chính là nó, hãy gói nó lại cho tôi."

 

Tôi cầm chiếc cà vạt ở bên cạnh lên và nói: "Lấy thêm cái này nữa đi, trông cũng rất hợp."

 

Một lúc sau, Lâm Mục Chi sau khi thay quần áo bước ra đã không thấy tôi đâu, anh ta hỏi nhân viên bán hàng: "Cô gái đi cùng tôi đâu rồi?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-toi-la-mot-ten-khon/chuong-6.html.]

"Vị tiểu thư kia đột nhiên bị đau bụng, đã vào nhà vệ sinh rồi."

 

Nhân viên bán hàng khéo léo gói lại bộ lễ phục, mỉm cười tủm tìm nói với Lâm Mục Chi: "Thưa ngài, quần áo đã được gói xong, còn có thêm chiếc váy này. Trước khi ra ngoài thì vị tiểu thư kia có nhờ tôi gói thêm chiếc váy này ạ, ngài muốn thanh toán bằng tiề.n mặt hay bằng WeChat? Tổng cộng là mười sáu vạn."

 

Tay Lâm Mục Chi run lên, anh ta cứ nhìn ra ngoài cửa nhưng lại không thấy tôi.

 

Thời gian từng giây trôi qua, ánh mắt của nhân viên khiến Lâm Mục Chi khó chịu, dù không muốn nhưng anh ta vẫn lấy điện thoại di động ra trả tiề.n.

 

Lúc tôi trở lại, Lâm Mục Chi mặc dù cảm thấy tiếc tiề.n nhưng vẫn không bày tỏ ra ngoài.

 

“Em vừa chọn váy à?” Lâm Mục Chi nói: “Anh vừa than.h to.án hết rồi đấy.”

 

Anh ta đang nói bóng gió với tôi.

 

Tôi giả vờ không hiểu, cười nói: “Ừ, vì trông nó rất hợp với bộ đồ của anh. Khi chúng ta đứng cạnh nhau, chắc chắn người khác sẽ khen chúng ta là trai tài gái sắc”.

 

Lâm Mục Chi mỉm cười, nói: "Nó đẹp lắm, Miểu Miểu của anh mặc gì cũng đẹp."

 

Cuối tuần tôi đưa Lâm Mục Chi đi dự tiệc, lần đầu tiên Lâm Mục Chi tham dự một bữa tiệc như vậy nên anh ta có vẻ hơi lo lắng.

 

Cuối cùng cũng đợi được Trình Hân tới, Lâm Mục Chi nắm lấy tay tôi ra hiệu.

 

Tôi đưa Lâm Mục Chi đến trước mặt Trình Hân.

 

"A Hân, Mục Chi có vài điều muốn thỉnh giáo cậu."

 

Sau khi nghe Mục Chi giải thích mục đích của mình, Trình Hân ra vẻ khó xử nói: “Thật ra thường ngày tôi không quan tâm đến chuyện công ty, tôi chỉ giữ một chức vụ bình thường ở đó, nhưng anh là bạn trai của Miểu Miểu, việc của anh cũng là việc của tôi, tôi sẽ quay về hỏi thử, hai ngày nữa tôi sẽ liên lạc lại với anh."

 

Lâm Mục Chi vui vẻ nói: "Xin lỗi đã làm phiền cô."

 

Sau khi trò chuyện với Trình Hân, Lâm Mục Chi bắt đầu ngó xung quanh và thấy rất nhiều lãnh đạo doanh nghiệp đang ở đây, trái tim anh ta rung động, nhưng không để anh ta kịp lên tiếng tôi đột nhiên ôm bụng.

 

"Miểu Miểu, có chuyện gì vậy?" Lâm Mục Chi lo lắng hỏi.

 

“Bụng em đau quá.” Tôi giả vờ không thoải mái.

 

"Anh đưa em qua kia nghỉ ngơi."

 

"Không được, Mục Chi, em cảm thấy rất khó chịu, anh đưa em về nhà đi."

 

Lâm Mục Chi có chút bất đắc dĩ, hôm nay là cơ hội tốt, anh ta còn chưa có thời gian trình diện những người mày, nhưng anh ta cũng không thể bỏ mặc tôi, thế nên đành tự an ủi là tương lai còn rất dài.

 

Nhưng trong thâm tâm tôi biết mình sẽ không bao giờ cho anh ta cơ hội làm quen với những ông lớn này.

 

Sau khi tôi và Lâm Mục Chi rời đi, nhiều người đã đến nghe ngóng giọng điệu của Trình Hân và tìm hiểu xem người đàn ông đi cùng tôi là ai.

 

Trình Hân nói ra điều tôi muốn: “Một khách hàng của phòng tranh Miểu Miểu, nếu hôm nào không có việc gì thì sẽ dẫn anh ta đến đây chơi.”

Bình luận

1 bình luận

Loading...