Bạn Trai Tiểu Yêu Tinh - Chương 1-3

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:59:13
Lượt xem: 658

Tới chợ hải sản mua cá, nhìn thấy một chú cá Nishikigoi nhỏ, nó đang nhả bong bóng bụp bụp. 

Tôi: "Ôi chao, con cá này béo thật."

Cá: "Ghê tởm! Ghê tởm!"

"???"

Sau đó, tôi bị cậu em trai mặt mày u ám, ấm ức chặn ở cửa. 

"Chị còn muốn nuôi bao nhiêu con cá nữa? Em sắp bị đuổi ra ngoài rồi."

 

1.

 

Gần đây tôi quá xui xẻo, mẹ tôi khuyên tôi nên mua một con cá Nishikigoi nhỏ cầu may đang rất hot trên mạng. 

Tôi xua tay bảo với bà là mê tín dị đoan không đáng tin. 

Vào cái ngày tôi bước ra khỏi nhà và giẫm phải cức chó lần thứ sáu trong tháng.

Mẹ tôi cầm điện thoại, nhẹ nhàng đi đến trước mặt tôi, điện thoại liên tục phát "Cá Nishikigoi cầu may, tạm biệt vận cức chó."

Tôi nhìn thứ bẩn thỉu dưới chân, không nói nên lời. 

Tôi mua, tôi mua, được chưa?

Để mẹ tôi tâm phục khẩu phục, tôi đến chợ hải sản. Một cửa hàng bán cá Nishikigoi nhỏ kinh doanh rất phát đạt, người xếp hàng dài trước cửa. Tôi cảm thán, tất cả đều là những người mê tín dị đoan như mẹ tôi. 

Tôi quay người bước vào cửa hàng bên cạnh vắng vẻ, trông có vẻ hơi tồi tàn. Trong cửa hàng không có nhiều cá, lác đác vài con trong bể. 

Một con cá Nishikigoi nhỏ màu đỏ vàng đang nhả bong bóng bụp bụp. 

Tôi sững sờ ngay tại chỗ, sao lại có con cá béo như vậy?

Ông chủ này không phải là dân chuyên nuôi heo chứ?

Tôi áp sát vào bể cá, nhìn chằm chằm con cá Nishikigoi nhỏ: "Bé ngoan, sao em béo thế?"

Nó vùng vẫy một cái, nước b.ắ.n tung tóe vào mặt tôi. 

"Ghê tởm! Ghê tởm!"

Con cá này sao lại mắng người khác thế? Đúng là con cá lọt lưới của giới đạo đức!

Mà này, sau khi lập quốc chẳng phải không cho yêu tinh thành tinh nữa sao?

Đúng lúc này ông chủ cũng bước ra, là một ông lão nhân từ. 

"Cô gái, mua cá à?"

Tôi gật đầu, chỉ vào con cá nhỏ béo ú.

Ông lão phấn khích vỗ tay: "Cô gái có mắt nhìn thật đấy, đây chính là bảo bối trấn trạch của tôi. Tôi vừa nhìn đã biết, cô chính là người có duyên với nó."

Người có duyên, theo cốt truyện tiểu thuyết, ông lão sẽ tặng miễn phí con cá này cho tôi. 

Ông lão cười rạng rỡ, chậm rãi nói ra ba chữ. 

"Phải thêm tiền."

Tôi: "..."

Ông lão ra vẻ thần bí, chỉ vào con cá nhỏ béo ú: "Đây là cá chép tinh trăm năm khó gặp, chắc cô cũng nghe thấy nó nói rồi phải không?"

Tôi nhíu mày gật đầu. 

"Ồ? Nó nói gì thế? Mau nói cho tôi nghe."

"Ghê tởm."

Ông lão nhíu mày, nghiêm túc nói: "Ngôn ngữ cổ xưa thần bí thật đấy, cô gái, cháu mang về nhà từ từ nghiên cứu nhé."

Đúng là khá cổ xưa, mà mắng người cũng khá bỉ ổi...

Cuối cùng, tôi bỏ ra 250 tệ mua con cá chép nhỏ hình như biết nói này. 

Vì nó quá béo, bể cá nhỏ không chứa nổi. 

Tôi bỗng có chút hối hận, chắc chắn nó rất háu ăn. 

Ông lão lập tức giới thiệu cho tôi bể cá lớn. Trước khi đi, ông còn nói sẽ xem bói cho tôi. 

Tôi tràn đầy mong đợi chờ đợi hồi lâu. 

Ông lão nghịch điện thoại cuối cùng phán một câu: "Duyên phận mà, ông trời sắp đặt là chuẩn nhất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-tieu-yeu-tinh/chuong-1-3.html.]

Thật ngầu, bệnh phong thấp của tôi sắp tái phát rồi. 

Tôi liếc nhìn giao diện điện thoại của ông lão, quả nhiên...

Là... Google...

 

2.

 

Tôi ôm con cá nhỏ béo ú, mệt đến thở hổn hển cuối cùng cũng về đến nhà. 

Sau khi tốt nghiệp, để tiện cho công việc, tôi ra ngoài ở riêng. Tôi đặt nó trên đầu giường trong phòng ngủ. 

"Bé ngoan, chị có thể xoay chuyển vận may hay không, dựa vào em đấy."

Nó nhả bong bóng bụp bụp: "Được thôi, lạy ông đi."

Tôi nhìn con cá Nishikigoi nhỏ trước mặt, chìm vào trầm tư. 

Rốt cuộc đây là thứ gì?

Tôi mở Zhihu, đặt câu hỏi: Cá có thể nói chuyện được không? Cá Nishikigoi thành tinh rồi thì phải làm sao?

Một cư dân mạng tên Viện trưởng Bệnh viện Tâm thần lập tức trả lời: Tôi sẽ lập tức cử xe đến đón cô, để cô chạy ra ngoài là sơ suất của tôi. 

Cư dân mạng bây giờ, thật sự là ngày càng không đáng tin cậy. 

Con cá nhỏ béo ú lại lên tiếng: "Tôi đói."

"Em nên giảm béo đi."

"Tuy tôi là cá, nhưng cô thật không có tính người."

Tôi đưa tay vào bể cá sờ nó hai cái. 

Nó lập tức bơi hai vòng: "Cô... cô... cô làm gì đấy?"

"Hề hề, chị đang nghĩ xem nên kho tàu hay hấp."

Nó quay đuôi cá về phía tôi: "Mệt mỏi quá, hủy diệt đi."

"???"

3.

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu, tôi mở cửa sổ nhìn xuống. 

Khu xóm nhỏ chật chội đỗ mấy chiếc xe sang. Tôi nhìn con cá Nishikigoi nhỏ trên đầu giường, nó đã ỉu xìu, như thể mất hết tinh thần. 

Chẳng lẽ nhịn ăn một bữa là ngốc luôn sao?

Có tiếng gõ cửa vang lên, dồn dập và đều đặn, hệt như muốn phá cửa. Tôi đầu tóc bù xù đi mở cửa. 

Ngoài cửa là một anh chàng đẹp trai mặc đồ đen, gương mặt trắng trẻo, góc cạnh rõ ràng, toát lên vẻ lạnh lùng. 

Anh chàng đẹp trai nhìn tôi, tay kéo một chiếc vali, cả khuôn mặt đều hiện rõ hai chữ "u oán".

"Chị ơi, chào buổi sáng."

Giọng nói của anh chàng đẹp trai rất hay. 

Tôi đóng cửa lại, ừm, nhất định là chưa tỉnh ngủ!

Tiếng gõ cửa lại vang lên. Lần này, người đứng trước cửa biến thành ông lão mặc vest đen. 

Sau một hồi ông lão giới thiệu, tôi coi như đã hiểu mục đích họ tìm đến tôi. 

Con cá nhỏ béo ú kia, hóa ra lại là linh vật của nhà họ Giang giàu có. 

Nghĩ đến việc nhà họ Giang là gia tộc lớn, có những thứ kiểu thần hộ vệ như vậy cũng không có gì lạ. 

Tôi nhìn con cá nhỏ béo ú đang ỉu xìu, không khỏi có chút áy náy. 

Sau khi ông lão bỏ tiền mua lại con cá béo, ông đưa cho tôi một bản hợp đồng. 

Không nói tôi là người có duyên với linh vật của gia tộc họ, muốn thuê tôi giúp đỡ nuôi cá một thời gian. 

Cuộc sống của người giàu thật nhàm chán. 

Tôi là loại người vì tiền mà làm vậy sao?

Tôi không chút do dự ký tên mình. Quả thực là bọn họ cho thật sự là quá nhiều. 

Tôi, Nguyễn Sơ Sơ, hai mươi hai tuổi, trở thành... ô sin nhỏ của linh vật nhà giàu. 

Ừm, tương lai khả quan!!!

Bình luận

4 bình luận

Loading...