Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Trai Phát Điên Khi Cùng Tôi Xuyên Qua PO Văn - 05

Cập nhật lúc: 2024-09-02 17:09:54
Lượt xem: 11

**5**

Tôi và Liễu Uyển bấm 120, cùng nhau đưa Phó Đông đang hôn mê đến bệnh viện. Suốt cả chặng đường, Liễu Uyển không nói một lời nào. Cô ấy trông có vẻ không hề hoảng loạn, cũng không có chút thương tâm, thậm chí còn tỏ ra lạnh nhạt như chuyện này chẳng liên quan gì đến mình. Điều này khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.

Phó Đông không phải là nam chính trong PO văn sao? Hai người họ như keo sơn gắn bó, chẳng lẽ cô ấy lại không lo lắng chút nào?

Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱

Những nghi vấn này của tôi đã được giải đáp khi đến bệnh viện. 

Bác sĩ tiếp nhận chúng tôi là Chương Lũy, người có vẻ ngoài tuấn tú và ánh mắt bình tĩnh. Từ khi Liễu Uyển xuất hiện, anh ta đã nhìn chằm chằm vào cô ấy không rời mắt.

Họ quen biết nhau sao?

Tôi đang định hỏi bác sĩ Chương về tình hình của Phó Đông thì anh ta đã lên tiếng trước.

“Cô bé không nghe lời.”

Tôi: “?”

Chỉ thấy bác sĩ Chương một tay nắm chặt cằm của Liễu Uyển, trong mắt lộ ra vẻ hung ác nham hiểm:

“Uyển Uyển, em đùa giỡn với tôi vui lắm nhỉ. Miệng thì nói muốn chuyển đi ở với bạn, nhưng thực tế thì sao?”

Anh ta cười nhạt: “Hay là để tôi kiểm tra cơ thể em một chút nhé…”

Liễu Uyển bị anh ta ép vào tường, đôi mắt đỏ hoe, lúng túng:

“Đừng mà, bác sĩ Chương, trong phòng còn có hai người mà…”

Chương Lũy: “Như vậy không phải càng kích thích hơn sao?”

Nghe đến những lời thoại quen thuộc này, tôi ngộ ra. Có vẻ như Phó Đông hoàn toàn không phải là nam chính duy nhất trong cuốn PO văn này. 

Không lạ gì khi lần trước anh ấy nói đã xuất hiện vài đối thủ cạnh tranh.

Đối với Liễu Uyển, Phó Đông có lẽ chỉ là một trong nhiều lựa chọn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-phat-dien-khi-cung-toi-xuyen-qua-po-van/05.html.]

Thật đáng buồn.

“Không thể như vậy… Bác sĩ Chương…”

Thấy bác sĩ Chương bắt đầu có hành động quá đáng với Liễu Uyển, tôi trực tiếp đá một cú vào anh ta.

“Các người muốn làm gì thì mặc kệ, nhưng trước tiên hãy cứu người rồi nói.” Tôi lấy kinh nghiệm ở thế giới thực ra mà nói, “Nếu không, tôi sẽ báo cáo anh với bệnh viện!”

Rất bất ngờ, Liễu Uyển lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm khi tôi làm hỏng chuyện của họ. Còn bác sĩ Chương thì nhìn tôi từ đầu đến chân, cười khinh bỉ:

“Báo cáo? Ở đây chưa từng nghe thấy điều đó.”

Dù vậy, anh ta vẫn đến kiểm tra Phó Đông, rồi bĩu môi: “Chậc.”

“Uyển Uyển, người đàn ông này không lợi hại bằng tôi, làm sao có thể làm em thỏa mãn?

“Đáng tiếc, lại không thể đùa bỡn với anh ta được.

“Cho nằm vài ngày, uống chút thuốc là khỏi thôi.”

Liễu Uyển dường như nóng lòng muốn rời khỏi phòng, lập tức tỏ vẻ muốn đi lấy thuốc. Cô ấy vừa đi, không lâu sau đó, bác sĩ Chương cũng rời khỏi.

Căn phòng bệnh trở lại yên tĩnh.

Đến lúc này, tôi mới có cơ hội thực sự đối diện với cảm giác bị phản bội. 

Thật nực cười, bạn trai của tôi lại trở thành nam chính trong PO văn, và tôi lại bắt gặp anh ấy tại chỗ với cảnh tượng thế này.

Người từng tao nhã, lịch sự như anh ấy, giờ đây hành động và lời nói lại trở nên thô tục, phóng đãng.

Là thế giới này đã thay đổi anh ấy sao?

Nếu tôi cũng xuyên vào PO văn này, liệu sau này tôi có vì cầu sinh mà trở nên như thế không?

Như để trả lời cho câu hỏi của tôi, Phó Đông, người đã hôn mê từ lâu, từ từ mở mắt ra.

Loading...