Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Trai Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 5-6

Cập nhật lúc: 2024-05-23 17:18:24
Lượt xem: 1,880

5

Tôi trở về lớp học với tâm trạng tuyệt vọng. Lúc này mới để ý đến loại thuốc bổ m.á.u đắt tiền trong ngăn bàn của Giang Mộng - cô bạn cùng bàn.

Cô ấy cười với tôi, nhưng nụ cười lại không có một chút vui vẻ nào: "Cậu thấy rồi… Đình Uyển, cậu đến trường muộn nên có lẽ không biết. 

Học sinh trong trường này đều là con cháu quý tộc của giới ma cà rồng, còn chúng ta là những kẻ bị gia đình vứt bỏ, đưa vào đây để cho bọn họ vui chơi.

Nhưng bọn họ đa số không muốn ép buộc, và sẽ không cho phép ai động vào đồ của mình, cậu có biết những cô gái mất tích bí ẩn kia không? Chúng ta chỉ có thể tìm được 'người bảo vệ' cho mình thì mới sống sót."

Cô ấy nắm lấy tay tôi: "Đội ngũ giáo viên ở đây rất giỏi, chỉ cần tốt nghiệp là sẽ vượt qua thôi."

Tôi mỉm cười gật đầu với cô ấy. Mở điện thoại lên, tôi nhìn vào khung chat với Lục Thanh Thần, vô tình chạm nhầm vào nút "chọc".

[“Tạ Đình Uyển” đã chọc "Lục Thanh Thần của Uyển Uyển”.]

Tôi: "?"

Đối phương mau chóng trả lời tin nhắn, như thể đã đoán trước được câu trả lời của tôi.

Lục Thanh Thần: [Ừm?]

Tôi: [Em đồng ý với anh.]

Lục Thanh Thần: [Bé ngoan, tan học đợi anh.]

Tôi im lặng một lúc. Tôi còn đang thắc mắc cái gì bị khét, hóa ra là anh ta bị tôi thiêu rụi rồi.

 

6

Kể từ khi công khai hẹn hò với Lục Thanh Thần ở trường, rất nhiều người xung quanh đều tránh xa tôi một cách khó hiểu.

Lúc đi nộp bài tập, vừa đi đến trước mặt lớp trưởng, cậu ta đã nhanh chóng nhảy cách xa hai mét: "Hả, bạn học Tạ Đình Uyển, cậu đặt ở đó là được."

Tôi giật khóe miệng, không ngờ lớp trưởng cũng là ma cà rồng. Chỉ có ma cà rồng mới sợ hãi mùi hương của Lục Thanh Thần lưu lại trên người tôi.

Tối thứ Sáu, Lục Thanh Thần vẫn đưa tôi về nhà như mọi khi. Nếu bỏ qua việc anh ta là ma cà rồng, thì anh ta là một người bạn trai hoàn hảo.

Anh ta cong môi lười biếng nói: "Hôn tạm biệt nào."

Tôi nhíu mày, thầm than, Lục Thanh Thần đúng là tên háo sắc.

Anh ta khàn giọng, có chút tủi thân: "Uyển Uyển, là em quá quyến rũ, em không biết em thơm đến mức nào đâu."

Tôi che miệng anh ta, lúng túng bỏ chạy, hình như anh ta có thể nghe thấy suy nghĩ của tôi...

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-ma-ca-rong-cua-toi/chuong-5-6.html.]

Cuối tuần, Lục Thanh Thần kéo tôi đi hẹn hò. Anh ta nói các cặp đôi đều phải hẹn hò. Mà hẹn hò thì phải hôn, trong sách của con người đều viết như vậy, tôi liền bảo anh ta bớt đọc mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình hại não đó đi.

Trời nắng gắt, chúng tôi ngồi trên ghế đá công viên. Tôi vừa ăn kem mà Lục Thanh Thần xếp hàng mua, vừa thắc mắc: "Sao anh không sợ ánh nắng mặt trời?"

Anh ta nhướng mày, giọng điệu lơ đễnh, có chút khinh bỉ: "Loại đó chỉ có tác dụng với ma cà rồng bình thường thôi.

Bạn trai em da dày thịt béo, không sợ."

Dưới ánh nắng mặt trời, làn da của anh ta càng trắng hơn, trắng đến mức khiến người ta muốn cắn một cái. Anh ta đột nhiên quay đầu lại: "Đẹp không?"

Tôi đỏ mặt, gật đầu.

Vì quên sách vở nên anh ta đã dẫn tôi quay lại trường. Khi màn đêm buông xuống, tôi luôn cảm thấy Lục Thanh Thần trong đêm đen có vẻ nguy hiểm hơn. Bàn tay lạnh ngắt của anh ta nắm lấy bàn tay tôi.

Trong góc khuất của trường học, tiếng khóc nức nở của một cô gái vọng đến. Giọng nói ngạo mạn vang lên: "Con khốn, được tao để ý đến m.á.u của mày là phúc phận của mày rồi, xem mày còn trốn đi đâu được nữa."

Tôi kéo tay Lục Thanh Thần, nói nhỏ: "Lục Thanh Thần, hay là chúng ta giúp cô ấy đi?"

Anh ta nhìn tôi với ý vị sâu xa trong vài giây: "Uyển Uyển, anh không phải người tốt. Anh cũng không thích xen vào chuyện của người khác. Trừ khi… em cho anh chút lợi ích?"

Suy nghĩ một hồi, tôi chậm rãi nói: "Bài tập của anh chưa làm đúng không, em giúp anh làm bài tập."

Nụ cười của anh ta cứng đờ trên khóe miệng, ôm eo tôi, nhấc bổng tôi lên: "Giỡn với anh à."

Tôi lắc đầu nghiêm túc. Bài tập nhiều như vậy, đúng là tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần. Anh ta quả thật là tên ma cà rồng không biết điều! 

Cuối cùng, Lục Thanh Thần vẫn ra tay giúp đỡ. Cô gái chạy ra với mái tóc rối bời, trên mặt còn vương vết máu: "Cảm ơn anh."

Lục Thanh Thần dẫn tôi vào phòng hội trưởng của anh ta, với giọng nghiêm túc, anh ta khẽ thì thầm: "Uyển Uyển, thấy chưa, chỉ khi ở bên anh, em mới an toàn nhất."

Tôi hơi khó hiểu: "Tại sao lại là em?"

Môi anh ta dừng lại trên xương quai xanh của tôi, đuôi mắt hơi đỏ lên: "Không phải thích anh sao? Trêu chọc anh là phải trả giá đắt đó!”

Não tôi bỗng chốc đóng băng, miệng nhanh hơn não thốt lên: "Lục Thanh Thần, anh không sợ thánh giá, cũng không sợ ánh nắng mặt trời, vậy anh có sợ tỏi không? Hay là tranh Chung Quỳ?"

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Anh ta cười nhạt: "Hửm? Nghĩ gì thế!? Vô địch… thật là cô đơn."

Tôi âm thầm lườm anh ta. Bạn trai tôi thật sự rất ngầu!!!

"Vậy, bình thường anh có thực sự ngủ trong quan tài không?"

Lục Thanh Thần giật khóe miệng, giọng điệu mê hoặc: "Giường của anh rất lớn, rất êm, hoan nghênh em đến ngủ."

"Hay là, Uyển Uyển thích cảnh đặc biệt, kích thích?"

Tôi: "..."

Ai mà thích quan tài chứ!!!

Loading...