Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Trai Dính Người, Bạn Cùng Phòng Trà Xanh Đừng Hòng Cướp - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-08-27 20:41:23
Lượt xem: 2,155

Khi đặt điện thoại xuống, tôi thấy khóe miệng Cố Tuyết hơi nhếch lên, rồi lại cố gắng kéo xuống, trông rất buồn cười.

Tôi thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng ngủ, lao vào vòng tay của Diệp Mặc đang đợi tôi ở dưới lầu. Tôi vùi đầu vào n.g.ự.c anh ấy, cả người run rẩy.

Diệp Mặc ôm đầu tôi, đưa tôi ra khỏi ký túc xá nữ mới buông tay. Tôi thẳng lưng, cuối cùng cũng bật cười.

Bây giờ giấy báo dự thi đều là bản điện tử, tôi và Diệp Mặc mỗi lần đều in thêm vài bản phòng trường hợp bất trắc. Lần này chỉ là sợ Cố Tuyết lại giở trò, nên mới cùng nhau diễn một vở kịch.

Diệp Mặc xoa tóc tôi, "Hai chúng ta đúng là phải làm Ảnh đế Ảnh hậu."

"Hay là đổi phòng ngủ đi, ngày nào cũng lo lắng sợ hãi như vậy thì mệt mỏi lắm."

"Nếu không được, anh có thể chịu thiệt thòi một chút, ra ngoài thuê nhà với em."

Tôi gạt tay anh ấy đang nghịch tóc tôi ra, dọa anh ấy: "Hai ngày rồi em chưa gội đầu!"

Nhìn Diệp Mặc rụt tay lại, vẻ mặt muốn dụi vào người tôi, tôi liền trừng mắt cảnh cáo.

Diệp Mặc cũng giả vờ rùng mình, rồi khoác vai tôi đi về phía tòa nhà giảng dạy.

Trên đường đi, anh ấy còn không quên đổi tôi sang phía trong, thở dài: "Gia đình này không có anh thì biết làm sao bây giờ!"

12

Sóng gió kỳ thi tiếng Anh cấp sáu đã trôi qua nhờ nỗ lực của hai diễn viên mới và còn có một niềm vui bất ngờ.

Cuộc thi trước đó đã được cộng điểm, giờ tôi cũng có thể tham gia phỏng vấn nghiên cứu sinh.

Tuy là đánh giá trong trường nhưng vì là hình thức loại trừ nên vẫn cần chuẩn bị kỹ lưỡng.

Nửa tháng liền tôi bận rộn đến mức chân không chạm đất, về đến ký túc xá là ngủ ngay.

Tiêu Đan nhiều lần nhìn tôi như muốn nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ lơ lửng của tôi, cô ấy vẫn từ bỏ.

Tôi cũng biết có thể đã xảy ra chuyện gì đó nhưng vì còn một chút hy vọng nên thực sự không thể phân tâm.

Tôi cố gắng giảm thiểu thời gian ở ký túc xá, giảm thiểu tiếp xúc với Cố Tuyết, chỉ sợ lại xảy ra sai sót. Nhưng vẫn xảy ra chuyện.

Một ấm nước sôi từ trên cao đổ xuống, làm ướt sũng bàn học của tôi. Ngoại trừ máy tính, tất cả bằng khen, dữ liệu luận văn, bảng điểm, thư giới thiệu của giáo viên trong ba năm qua đều bị hủy hoại.

Tô Tiếu cầm ấm nước đứng bên cạnh, nước mắt lưng tròng, cả người run rẩy không kiểm soát.

"Tôi... tôi không cố ý."

"Cố Tuyết bảo tôi rót cho cậu một ấm nước nóng, tôi không ngờ nó lại bị rò rỉ..."

Ngay cả trong mùa đông, Tô Tiếu cũng chỉ đi một đôi dép lê nhựa mỏng manh, nước nóng cũng làm bỏng ngón chân lộ ra ngoài của cô ấy, đỏ ửng lên.

"Tôi không muốn hại cậu, tôi thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra."

Nước mắt Tô Tiếu tuôn rơi, không biết là vì lo lắng hay vì đau.

Cố Tuyết chậm chạp vén rèm giường, nói với vẻ hả hê, khoái trá: "Tôi có bảo cô đi lấy nước đâu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-dinh-nguoi-ban-cung-phong-tra-xanh-dung-hong-cuop/phan-7.html.]

"Chiếc máy tính này chắc hẳn rất đắt tiền, cô có bồi thường nổi không?"

"Hay là đi thử phát sóng trực tiếp với tôi hai ngày?"

Sắc mặt Tô Tiếu lập tức đỏ bừng, chiếc ấm nước cũ kỹ trong tay ném thẳng lên giường Cố Tuyết, lao lên giật tóc cô ta, giọng điệu điên cuồng:

"Cố Tuyết, tôi muốn g.i.ế.c cô! Đồ lừa đảo!"

"Cô c.h.ế.t không yên thân!"

Tiêu Đan nhanh chóng tiến lên ôm lấy Tô Tiếu, tôi phản ứng lại cũng vội vàng tách hai người ra.

Tô Tiếu ôm đầu gối ngồi co ro trên mặt đất, nhỏ bé đáng thương.

Cố Tuyết không nói gì, cầm điện thoại lên nghịch, vài giây sau, điện thoại của chúng tôi đồng loạt reo lên.

Tôi lấy ra xem, Cố Tuyết đã đăng vài bức ảnh trong nhóm lớp: Tô Tiếu bị người ta đè xuống đất, quần áo rách rưới, vẻ mặt hoảng sợ.

Cố Tuyết vênh váo vung điện thoại, tôi nhìn không vừa mắt, liền giật lấy, xóa ảnh đi.

Chưa kịp mắng, liền nghe thấy Tiêu Đan hét lên: "Tri Thu, mau lại đây!"

Lúc này, Tô Tiếu đã treo nửa người ra ngoài cửa sổ, Tiêu Đan đang nắm c.h.ặ.t t.a.y áo cô ấy, tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Tôi chạy đến nắm lấy tay kia của Tô Tiếu, cùng Tiêu Đan hợp sức kéo cô ấy vào.

Sau một hồi náo loạn, quản lý ký túc xá, cố vấn học tập, giáo viên chủ nhiệm, thậm chí cả phó hiệu trưởng đều gọi điện liên tục.

Cuối cùng thống nhất ý kiến, bảo chúng tôi cùng đến phòng họp lớn để tìm hiểu tình hình.

Trên đường đi, Tiêu Đan đột nhiên kéo tôi lại, mở diễn đàn của trường.

Thứ cổ lỗ sĩ này đã nhiều năm không xuất hiện trong tầm mắt của tôi.

Nhưng khi nhìn thấy nội dung bên trong, tôi vẫn giật mình.

Trong một bộ sưu tập ảnh về ký túc xá nữ sinh xinh đẹp, có rất nhiều ảnh chúng tôi ngủ say.

Đúng vậy, cả bốn người chúng tôi đều có.

Tiêu Đan ghé vào tai tôi nói: "Hai ngày trước tôi đã phát hiện ra, định đợi cậu phỏng vấn xong mới nói, bây giờ xem ra không nói không được rồi!"

"Theo lý mà nói, chuyện này phải là do Cố Tuyết làm, nhưng chỉ có ảnh của cô ta là táo bạo nhất."

"Không hợp lý chút nào!"

Tôi chuyển bài đăng cho Diệp Mặc, nhân lúc anh ấy còn tỉnh táo liền gọi điện: "Anh, giúp em tra IP của tài khoản này."

Diệp Mặc chắc vừa mới ngủ dậy, nói năng còn mơ màng: "Tài khoản nào? Sao... cái gì cơ?"

"Ai làm vậy? Để anh tra ra rồi móc mắt hắn ta!"

Tôi che ống nghe nhỏ giọng dặn dò: "Cầm máy tính đến đồn cảnh sát mà móc."

"Xong việc thì đến phòng họp tìm em."

Loading...