Bạn Trai Cũ Trở Thành Ảnh Đế Lại Theo Đuổi Tôi - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:36:44
Lượt xem: 6,399

Chương 5: Cuộc chiến giành vali và màn tranh phòng gay gắt

Đạo diễn Vương đang phân phòng khách sạn. Tôi tìm kiếm vali của mình, phát hiện nó đang nằm cạnh Diệp Lưu Cảnh, tôi lặng lẽ bước đến, anh ấy cũng nhìn thấy tôi liền vội vàng giải thích: “An Niệm, vừa nãy tôi thấy vali của em còn trong cốp xe nên mang vào đây giúp em.”

Tôi mỉm cười cảm ơn anh ấy, nhưng lại cảm giác như có ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, tôi quay đầu lại thì thấy Phó Tinh Dã tay cầm chiếc quạt, đang trừng mắt nhìn tôi.

Tôi vội vàng quay người đi, tránh ánh mắt của anh ấy.

“Căn phòng hướng ra biển này là của An Niệm.”

“Căn bên cạnh là của Ảnh Trĩ.”

Đạo diễn vừa dứt lời, Lâm Ảnh Trĩ đã lên tiếng: “Đạo diễn Vương, em muốn căn của An Niệm, em thích biển.”

Đạo diễn có chút khó xử nhìn tôi, tôi thản nhiên mỉm cười: “Vậy nhường cho Ảnh Trĩ đi, tôi ngủ đâu cũng được.”

“Cảm ơn nhé.” Lâm Ảnh Trĩ hơi nghiêng đầu cảm ơn tôi, chiếc cổ cao thon như thiên nga kiêu hãnh.

“Tô An Niệm dễ tính quá đi, yêu chị!”

“Công chúa kiêu ngạo của tôi, càng yêu hơn!”

Sau khi phân phòng xong, mọi người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi. Tôi chuẩn bị kéo vali đi thì bất ngờ có hai bàn tay cùng nắm lấy tay cầm, tôi ngẩng đầu lên, Diệp Lưu Cảnh và Phó Tinh Dã đang cùng giành vali của tôi.

“Để tôi.” Hai người đồng thanh.

“Tinh Dã, anh giúp em đi, vali của em nặng lắm, An Niệm có Lưu Cảnh giúp rồi.” Lâm Ảnh Trĩ chạy đến bên cạnh Phó Tinh Dã, nũng nịu nói.

“Cậu giúp Ảnh Trĩ đi Tinh Dã, để tôi lo cho An Niệm.” Diệp Lưu Cảnh không có ý định buông tay.

“Không cần đâu, Ảnh Trĩ có vệ sĩ , phòng của tôi và An Niệm nằm cạnh nhau.” Phó Tinh Dã cũng không có ý định buông tay. Bầu không khí trở nên hơi ngại ngùng.

Tôi nhanh chóng giật lấy vali, “Để tôi tự kéo, tự kéo.” Nói xong liền kéo vali bỏ chạy.

Kéo vali thôi mà, có gì đâu mà phải giành lại giành lại, thích kéo thì giúp Lâm Ảnh Trĩ kéo cho rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-cu-tro-thanh-anh-de-lai-theo-duoi-toi/chuong-5.html.]

Bươn chải bao nhiêu năm nay, kéo vali là chuyện nhỏ nhặt đối với tôi.

Đi đến cầu thang, tôi ngoảnh lại nhìn, hai người kia sau một hồi nhường nhịn thì ai về phòng nấy, Lâm Ảnh Trĩ hơi tức giận chỉ huy hai vệ sĩ bê vali lên.

Dòng bình luận: “Wow, vợ em ngầu quá! Yêu cô gái tự lập!”

“Tình hình gì đây? Ngửi thấy mùi thuốc s.ú.n.g rồi…”

“Đại tiểu thư đúng là được cưng chiều! Cuộc sống của đại tiểu thư là giấc mơ của tôi!”

“Tự dưng không thích Lâm nữa... kiêu kỳ quá... 0”

Ăn tối xong, đạo diễn thông báo lịch trình cho ngày mai, cả đoàn sẽ đến chợ mua thực phẩm, chuẩn bị cho bữa tiệc nướng BBQ trên bãi biển buổi tối. Sau khi thông báo xong, mọi người tự do về phòng nghỉ ngơi.

Nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng động lách cách phát ra từ cửa phòng, tôi xuống giường, cầm đèn ngủ đi ra cửa.

Vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi giật mình, muộn thế này rồi, ai vậy? Hơn nữa, camera đã tắt từ lúc mọi người đi ngủ rồi.

“Ai đấy?”

Im lặng một lúc, bên ngoài truyền đến giọng nói ngỡ ngàng: “Bảo bối, mở cửa đi.”

Ôi trời, Phó Tinh Dã, anh muốn hại c.h.ế.t tôi phải không! Nửa đêm nửa hôm đến gõ cửa phòng tôi, lỡ bị paparazzi chụp được thì xong đời.

Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, được đăng tải duy nhất trên web MonkeyD, vui lòng không reup!!!!!!!!

Tôi vội vàng mở cửa, kéo anh ta vào trong. Trông anh ta có vẻ đã uống kha khá, đi quay truyền hình thực tế mà dám uống say, đúng là không sợ chuyện bất trắc xảy ra.

Tôi bực bội búng trán anh ta một cái, anh ta chậm rãi mở mắt, lẩm bẩm:

“Bảo bối, bảo bối, đừng bỏ anh…”

Vừa nói vừa nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không buông. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, gương mặt hơi đỏ ửng của Phó Tinh Dã bỗng trở nên quyến rũ hơn.

Mái tóc đen mượt phản chiếu ánh sáng lấp lánh, khóe mắt hơi đỏ khiến anh ta càng thêm phần quyến rũ.

Tôi muốn kéo anh ta dậy, nhưng bất lực trước chiều cao 1m85 của anh ta, chỉ biết ngồi bệt xuống đất theo anh ta.

Bình luận

5 bình luận

Loading...