Chạm để tắt
Chạm để tắt

BẠN TRAI CHỐNG TRÀ CỦA TÔI - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-08-07 21:44:41
Lượt xem: 9,087

2.

 

Cuối tuần, Trần Hạo và những người khác hẹn nhau chơi bóng và rủ tôi đi chơi cùng họ.

 

Tôi đơn giản xử lý bản thân một chút, nhợt nhạt vẽ một cái lông mày, buộc tóc đuôi ngựa, thay quần áo thoải mái rồi ra cửa.

 

Trên sân bóng, giữa một nhóm chàng trai tóc ngắn đầy nắng có một cô gái với mái tóc dài bồng bềnh, bên cạnh sân bóng, mấy cô gái xinh đẹp đang cầm nước, chờ ở một bên.

 

Thấy chúng tôi đến, mọi người dừng lại chào hỏi.

 

Lương Tĩnh đi tới trước mặt chúng tôi, vén mái tóc dài:

 

"Chờ hai người đã lâu lắm rồi, sao bây giờ mới tới?”

 

Khá lắm, trên sân bóng chạy băng băng, mái tóc nhảy múa, làn váy phiêu động, trang điểm tinh xảo, không sợ vận động ra mồ hôi nhòe trang điểm.

 

Các chị em khác ở bên cạnh, mờ mịt liếc mắt, không lên tiếng.

 

Trần Hạo không mở miệng, vì thế tôi nhìn đồng hồ, nghiêm túc trả lời:

 

“Bây giờ mới bảy giờ năm mươi, chắc không muộn chứ?"

 

“Không có không có, là chúng tôi tới sớm hơn một chút."

 

Chị gái nhỏ ở bên cạnh mở miệng, tôi mỉm cười dịu dàng với họ.

 

Lương Tĩnh dừng một chút, rồi nói với Trần Hạo:

 

"Này, Hạo Tử, cậu xem hôm nay tôi có gì khác biệt không?"

 

Trần Hạo nhíu nhíu mày, đưa tay nắm lấy tay tôi, nhìn về phía tôi mở miệng nói:

 

"Không biết.”

 

Lương Tĩnh cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục mở miệng:

 

"Lần trước cậu nói lão tử thô lỗ, hôm nay lão tử vất vả mãi, đây là lần đầu tiên tôi trang điểm như thế này, mệt c.h.ế.t tôi, cậu không khen tôi được hai câu à?"

 

Trần Hạo cuối cùng cũng nhìn về phía cô ta:

 

"Đậu má, Lương Tĩnh! Đầu óc cô không có vấn đề gì chứ, cô thực sự đi chơi bóng đấy à, trang điểm như vậy cũng không sợ trôi thành quỷ à. Tóc cũng không buộc, cô như vậy ai dám chơi nữa chứ, lỡ chúng tôi vô ý kéo tóc cô thì phải làm sao, cô hại ai vậy hả? Hơn nữa, chơi bóng mà cô còn mặc váy? Không sợ lộ ra ánh sáng bị bọn đàn ông hèn mọn nhìn thấy sao?"

 

Nụ cười của Lương Tĩnh cứ như vậy cứng lại trên mặt.

 

Tôi thật sự không nhịn được, cùng các chị gái xinh đẹp bên cạnh "Xì" cười ra tiếng.

 

Lương Tĩnh trừng mắt nhìn chúng tôi một cái, lại ấm ức mở miệng nói với Trần Hạo:

 

"Các cô ấy không phải cũng như vậy sao? Sao cậu lại nói tôi như vậy.”

 

Trần Hạo liếc mắt:

 

"Người ta ăn mặc đẹp, nhưng cũng không vào sân chơi. Tiểu Cẩn mặc dù vào sân chơi nhưng cũng không mặc giống như cô.”

 

Thấy thật sự không chiếm được chỗ tốt, Lương Tĩnh chuyển đề tài.

 

“Cô muốn vào sân chơi sao?"

 

Lương Tĩnh híp híp mắt, nhìn về phía tôi.

 

“Ừ, đúng vậy."

 

Tôi nâng lên một nụ cười.

 

“Vậy đến đây đi, chúng ta so chiêu trên sân bóng, để xem rốt cuộc cô có cái gì lợi hại mà lại khiến Hạo Tử nói thay cô."

 

Lương Tĩnh nói xong, xoay người đi đến sân bóng.

 

3.

 

Lúc lập tổ đội, Lương Tĩnh cũng cố tình gây rắc rối.

 

"Anh em chúng tôi cũng không muốn nhúng tay vào chuyện nội bộ, mọi người chơi đoán số tổ đội đi!"

 

Lương Tĩnh nhìn về phía tôi, nhếch môi, mở miệng.

 

Trần Hạo giành mở miệng trước:

 

"Không được! Bạn gái của tôi đương nhiên phải ở cùng một tổ với tôi.”

 

Lương Tĩnh mấp máy miệng:

 

"Tạ Cẩn, chúng ta nên lựa chọn phương thức công bằng hơn một chút, không phải sao?"

 

Tuy rằng tôi không quan tâm mình đánh bóng cùng đội với ai, nhưng trà ngôn trà ngữ này đều dùng đến trên đầu tôi, tôi có thể làm cho bạn trai mình mất mặt sao?

 

Tất nhiên là không!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-trai-chong-tra-cua-toi/phan-2.html.]

Vì thế tôi quyết đoán mở miệng:

 

"Không, tôi cũng cảm thấy mình nên ở cùng một tổ với bạn trai.”

 

Lương Tĩnh nhíu mày, đang muốn mở miệng thì tôi lại tiếp tục nói:

 

"Đương nhiên, nếu cô muốn công bằng, tôi tất nhiên cũng tôn trọng ý kiến của cô.”

 

“Nếu đội của tôi và Trần Hạo đã có một nữ sinh, để công bằng, cân bằng chiến lực, vậy Lương Tĩnh, cô tự động gia nhập đội khác đi.”

 

“Đúng, chính là như vậy, mỗi đội một nữ sinh, vừa vặn cân bằng một chút."

 

Trần Hạo lập tức tiếp lời.

 

Những người khác cũng nói:

 

"Nam nữ phối hợp làm việc không mệt.”

 

Lời nói của Lương Tĩnh cứ như vậy bị nghẹn ở trong miệng, lúc mở màn, cô ta hung tợn trừng mắt nhìn tôi một cái.

 

Mà tôi thì vẫn vẫn luôn duy trì mỉm cười, ai có thể nói một người luôn lễ phép mỉm cười lịch sự là xấu chứ?

 

Lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, Trần Hạo cố ý mua cho tôi một chai soda cam tôi thích.

 

Mới vừa mở ra, Lương Tĩnh liền vươn tay đoạt lấy, uống một ngụm thật to:

 

"Hạo Tử, cậu đúng là anh em tốt của tôi, còn nhớ rõ tôi thích uống cái gì nữa chứ.”

 

Tay Trần Hạo còn chưa kịp thu về đã dừng tại chỗ, sau đó nhíu mày thật sâu:

 

"Tám tệ.”

 

“Cái gì?"

 

Lương Tĩnh vẻ mặt mơ hồ nhìn về phía Trần Hạo.

 

Trần Hạo không kiên nhẫn mở miệng:

 

"Nước ngọt bảy tệ, phí chân chạy một tệ, tổng cộng tám tệ, tiền mặt, wechat hay là Alipay?"

 

Nói xong Trần Hạo mở mã thu tiền wechat, thiết lập kim ngạch thu phí tám tệ.

 

Lương Tĩnh xấu hổ cười cười:

 

"Hạo Tử, cậu đùa gì vậy? Giữa anh em chúng ta, còn nói cái này ư."

 

Trần Hạo quơ quơ điện thoại di động, sự mất kiên nhẫn dần dần trở nên sâu sắc hơn:

 

"Thế cô mới làm gì hả?”

 

“Ai nhớ rõ cô thích uống cái gì chứ, đây là tôi mua cho Tiểu Cẩn.”

 

Lương Tĩnh cầm chai lắc lắc:

 

"Ồ, thật ngại quá, tôi còn tưởng cậu mua cho tôi nữa chứ.”

 

Nói xong cô ta còn đưa cái chai trên tay ra:

 

"Cảm ơn, trả lại cho cậu nè.”

 

Tôi nhìn lon nước ngọt bị cô ta uống qua, theo bản năng nhíu mày.

 

Trần Hạo cảm giác như đang kéo tôi lùi lại một bước:

 

"Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy chứ, uống đồ uống của người khác, không muốn trả tiền nên bắt đầu giở trò vô lại đúng không?"

 

Lương Tĩnh hoảng hốt xua tay:

 

"Không phải.”

 

“Không phải? Không phải vô lại thì là cô bẩn, nước mình uống cũng không biết xấu hổ mà lại cho người khác." Trần Hạo tiếp lời.

 

“Sao vậy?"

 

Nghe thấy bên này có tranh chấp, mọi người bắt đầu nhìn sang bên này.

 

“Không có việc gì! Không có việc gì!"

 

Lương Tĩnh lớn tiếng nói với mọi người.

 

Sau đó không cam lòng lấy điện thoại di động ra, quét mã thanh toán.

 

“Bây giờ được rồi đúng không, Tạ Cẩn, đừng hiểu lầm nữa."

 

Lương Tĩnh còn muốn châm ngòi.

 

Tôi cười đến vô tội:

 

"Không sao, tôi không hiểu lầm, Trần Hạo đi thêm vài bước đã kiếm được tiền mua cho tôi một cái kẹo que, rất tốt.”

Loading...