Bạn thân - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:57:51
Lượt xem: 397

16

Tôi và Giang Tinh Diễm sóng vai nhau bước ra khỏi nhà hàng. Giẫm lên lớp tuyết mỏng trên mặt đất, chúng tôi đi bộ về hướng bãi đậu xe.

"Em có lạnh không?"

Anh quay đầu lại hỏi. Tôi vô thức gật đầu, rồi dừng lại và nhanh chóng lắc đầu: "Em không lạnh... Không phải nói đến đây bàn công việc sao? Cứ như vậy rời đi liệu có ổn không?"

"Hợp tác gì nữa?"

Anh ấy kéo tôi lên chiếc Lamborghini màu xanh bạc rồi bật chỉnh điều hòa sang hơi nóng.

"Anh ta nói xấu bạn gái anh trước mặt anh rồi còn muốn mời anh đầu tư cho anh ta. Anh ta có bị điên không?"

Ngữ điệu của câu này cuối cùng cũng hoàn toàn trùng khớp với Giang Sơn Hải mà tôi biết. Trước khi gặp nhau hôm nay, tôi đã nghĩ đến vô số khả năng về Giang Sơn Hải. Có thể lúc gặp nhau phát hiện ra tôi là Khương Dĩ An thì anh ấy sẽ quay người bỏ đi trong thất vọng. Hoặc cũng có thể giữ lại phép lịch sự tối thiểu nhất và nói rằng với tôi rằng chúng ta hãy làm bạn.

Tôi lại nghĩ đến hình ảnh Giang Sơn Hải đứng trên cầu hát cho tôi nghe lúc nửa đêm. Nghĩ đến việc anh ấy gửi pháo hoa khắp thành phố cho tôi trong game. Nghĩ đến từng đêm yên tĩnh khi chúng ta kết nối micro với nhau và có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng thở của đối phương. Cảm xúc và ký ức hỗn loạn đến mức tôi không biết phải nói gì.

Cuối cùng, tôi chỉ nói: "Em xin lỗi."

"Sao đột nhiên lại xin lỗi anh?"

“Bởi vì em đã nói dối anh.”

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói: “Em đã nói dối anh rằng em là người có tính cách rất sôi nổi và có nhiều bạn bè, mọi người ai cũng đều thích em… Nhưng thực ra, anh cũng đã nhìn thấy đó, không có ai thích em cả, em lại còn mang tiếng xấu ở trường nữa. Ngay cả người bạn duy nhất của em…”

Tôi nghĩ đến Trần Lộ, trong lòng dâng lên một cảm giác đau đớn nho nhỏ.

“…Dù sao thì em cũng xin lỗi, Anh Giang.”

"Em khách khí như vậy, là muốn cùng anh phân ra ranh giới rõ ràng sao?"

Anh nghiêng người lại gần tôi thêm một chút, mùi gỗ sồi mát lạnh từ cơ thể anh bao trùm lấy tôi. Tôi hơi mất tập trung trong giây lát, rồi nhanh chóng nhận ra: "Không phải như vậy..."

"Thật ra, anh mới là người phải xin lỗi."

Đôi mắt đẹp đó dừng lại rất gần tôi, như những có những vì sao đang trôi trong đó.

Trái tim tôi thổn thức, bấn loạn.

Anh ấy giơ tay lên nhưng dừng lại rất có chừng mực, cách má tôi một xíu.

"Đáng lẽ anh phải nói rõ với em sớm hơn, anh đã sớm biết đó là em. Thực ra cũng không hẳn là lời nói dối, An An. Bởi vì em là một cô gái rất tốt bụng, cho nên anh mới thích em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-than-vjcl/phan-8.html.]

17

Chiếc Lamborghini băng qua dòng xe cộ đông đúc và dừng lại trước một cửa hàng hoa. Giang Tinh Diễm tháo dây an toàn ra và dặn: “An An, ở đây đợi anh.”

Một lúc sau, anh ấy bước ra ngoài, trên tay cầm một bó hoa bách hợp lớn, những bông hoa tươi đến mức còn đọng những giọt nước.

"Vốn là lúc đầu anh định sau khi bàn công chuyện xong sẽ mua một bó hoa tặng em, nhưng khi nghe bọn họ nói xấu sau lưng em, anh nhất thời thay đổi chủ ý. Anh gọi em tới đây là để giúp em trút giận. Cuối cùng thì em lại là người tặng hoa cho anh trước.”

Anh trao bó hoa cho tôi. Tôi không nhận lấy, chỉ ngước mắt lên nhìn anh ấy một cách nghiêm túc: "Chúng ta cứ như vậy..."

Ngón tay cầm bông hoa của Giang Tinh Diễm khẽ run lên, anh ấy nhìn tôi: "Có điều gì anh làm chưa đủ tốt khiến em cảm thấy không thoải mái sao?"

Tôi không chịu nổi cảm xúc nặng nề trong mắt anh ấy, đành phải cúi đầu: “…Không phải, mà là anh quá tốt.”

Chính là bởi vì anh ấy quá tốt và vị trí quá cao nên thay vào đó, nó mang lại cho tôi cảm giác không chân thật chút nào. Điều đó quả thật rất nực cười. Người yêu qua mạng của tôi lại là Giang Tinh Diễm. Sao có thể như thế được chứ?

“Thật ra em đã muốn đến gặp anh từ lâu rồi, nhưng lại sợ anh phát hiện ra em là ai. Em do dự lâu như vậy, cuối cùng ngày hôm qua, khi em xác nhận được rằng Trần Lộ không phải là bạn thân của em thì em mới quyết định. Em đã tưởng tượng rất nhiều cách về ngoại hình của anh, có thể trông anh rất đẹp trai, cũng có thể không đẹp, hoặc có thể anh chỉ là một người bình thường, không có gì nổi bật, như em. Điều duy nhất em chưa bao giờ nghĩ đến là anh sẽ...khác em như vậy, Sư phụ."

Hai chữ cuối cùng thốt ra khỏi miệng tôi, trong lòng tôi không tránh khỏi đau nhói, chua xót. Trong trò chơi, tôi và Giang Sơn Hải đánh ngựa qua phố dài, hái cỏ trong núi, che dù bên hồ Ánh Tuyết cả ngày. Một đêm nọ, anh uống hơi say và cứ năn nỉ đòi kết nối với tôi. Tôi hồi hộp nằm trên giường ký túc xá, đeo tai nghe gõ phím cho anh: "Bạn cùng phòng của em đều ngủ rồi nên chúng ta không thể nói chuyện được."

“Vậy thì em không cần nói gì cả.”

Tai nghe nhét trong tai khuyếch đại âm thanh, có lúc cứ như thể anh ấy đang nói chuyện bên cạnh tôi.

"Anh chỉ muốn xác nhận rằng em ở đó...Gấu con... Anh thực sự thích em... Anh rất nhớ em......"

Nhưng trong thực tế, tôi vẫn luôn đứng dưới đáy vũng lầy, nhìn anh ấy từ xa. Toàn trường không ai không biết Giang Tinh Diễm. Và có ai không biết tôi? Điều đó thật nực cười.

Giang Tinh Diễm không nói gì trong giây lát, anh ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm. Trong xe rất yên tĩnh, hơi ấm từ điều hòa lặng lẽ thoát ra. Ngoài cửa sổ ô tô, trên bầu trời mây đen dày đặc đan vào nhau, che khuất ánh nắng đang muốn phá hủy lớp tuyết từ bên trong. Dường như nó đang rơi xuống. Thật lâu sau, cuối cùng anh ấy cũng lên tiếng: "Đó là lỗi của anh. Đáng lẽ anh nên nói với em sớm hơn, hoặc là không nóng lòng muốn gặp mặt như vậy. Anh xin lỗi, Gấu con, vì đã để em cảm thấy áp lực."

Mũi tôi đau rát và gần như tôi không thể kìm được dòng nước mắt dâng trào một cách không thể giải thích được: “Đừng, anh đừng xin lỗi, anh không làm gì sai cả. Nhưng có một số mối quan hệ bắt đầu trong thế giới ảo thì vẫn cứ nên để nó tồn tại trong thế giới ảo. Có thể anh Giang bị hình tượng em tạo ra trên mạng làm cho thu hút. Khi gặp nhau ngoài đời anh sẽ biết, em không phải là người như vậy, cũng không xứng đáng với tình yêu của anh…”

Tôi chưa kịp nói tiếp thì tay đã bị anh ấy giữ lại.

"Anh có thể chấp nhận mối quan hệ của chúng ta tạm thời dừng lại ở đây, nhưng anh không thể chấp nhận sự phủ định bản thân của em. Hôm qua khi đi siêu thị, anh giả vờ như tình cờ gặp em, anh thật sự muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện với em, nhưng công ty tạm thời có chút việc cần xử lý cần anh giải quyết nên anh chỉ có thể rời đi trước. Anh rất muốn cùng em đẩy xe đi chọn đồ Tết, giúp em xách đồ và đi dạo trên những con đường có đông người qua lại. Càng những chỗ đông người, anh càng mong em có thể ở bên cạnh anh."

Anh đưa tay ra, những đầu ngón tay ấm áp chạm vào khóe mắt ẩm ướt của tôi. Lúc ấy tôi mới nhận ra rằng mình đang khóc.

"Gấu con, hẹn gặp mặt em không phải là ý định nhất thời của anh, mà là quyết định được đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Anh biết về em từ trước khi biết về những tin đồn thất thiệt kia rồi."

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...