Bạn thân - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:40:46
Lượt xem: 441

12

Tôi và Giang Sơn Hải hẹn gặp nhau ở một nhà hàng gần đường vành đai thứ hai vào chiều ngày hôm sau. Nhưng khi tôi chuẩn bị đến nơi thì nhận được một tin nhắn khác từ anh: [Chúng ta đổi chỗ khác đi, gấu con.]

Tôi xem vị trí anh ấy gửi tới. Đó là một nhà hàng ở trung tâm thành phố với mức giá các món ăn rất đắt đỏ. Tim tôi chợt thắt lại.

[Chúng ta sẽ đi ăn ở một nơi đắt tiền thế này ạ?]

Tôi nhắn tin nhưng anh ấy không trả lời mà trực tiếp gọi điện lại cho tôi.

"Em không muốn ăn ở đây cũng không sao, cứ tới trước đi đã."

Tôi chen ra khỏi đám đông, xuống xe buýt rồi cúi đầu kiểm tra bó hoa trên tay. Lúc này tôi mới nhận ra rằng dù tôi đã bảo vệ, che chắn rất cẩn thận nhưng bó hoa vẫn bị tơi tả và héo rũ. Nó giống như những thứ khác mà tôi trân trọng nhưng chưa bao giờ được coi trọng cả.

Đứng trước cửa nhà hàng, tôi hít một hơi thật sâu với ý nghĩ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi gặp Giang Sơn Hải. Tôi đẩy cửa kính ra và bước vào.

"Khương Dĩ An?!"

Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Tống Minh. Ánh mắt anh ta di chuyển xuống, rơi vào bó hoa trong tay tôi, vẻ mặt đột nhiên trở nên khinh thường và ghê tởm.

"Chúng ta đã chia tay rồi. Cô có thể đừng như chó mà quấn quýt không rời tôi được không?"

Trần Lộ ngồi ở bên cạnh anh ta. Cô ta cũng không đến gần tôi như trước mà chỉ nhìn tôi cười nửa miệng: “An An, hóa ra cậu không trả lời tin nhắn của tôi cũng vì chuyện này. Thật tình, nếu cậu thật sự muốn theo đuổi lại Tống Minh thì không nên dùng biện pháp này. Đây là cái gì? Giống như một kẻ biến thái bám đuôi không rời vậy.”

Mọi người đều quay sang nhìn tôi với ánh mắt khinh thường. Nhìn sang, tôi thấy Giang Tinh Diễm đang ngồi ở ghế chính. Đột nhiên tôi nhớ lại những gì Trần Lộ đã nói vào hôm chúng tôi rời trường. Cô ta nói rằng Giang Tinh Diễm là bạn của Tống Minh và họ đã sắp xếp tổ chức một bữa tiệc cùng nhau vào dịp Tết Nguyên đán.

Thì ra là hôm nay.

Tôi tránh ánh mắt của cô ta, lúng túng ôm bó hoa trong tay, hít một hơi thật sâu: "Tôi tới đây không phải để gặp Tống Minh. Tôi đã hẹn một người bạn gặp mặt ở đây."

"Bạn sao?"

Tống Minh cười lạnh nói: “Cô là một sinh viên nghèo, ngay cả việc ăn uống ở cantin còn phải cân nhắc tính toán. Ai lại đồng ý hẹn hò với cô ở nhà hàng như thế này? Cô điên thật rồi.”

Tôi phớt lờ anh ta, lấy điện thoại di động ra bấm số của Giang Sơn Hải:

"Em đến đây rồi, anh đang ở đâu vậy?"

Điện thoại di động đổ chuông. Đầu óc tôi choáng váng. Trước sự chứng kiến ​​của tất cả mọi người, Giang Tinh Diễm, người đang ngồi ở vị trí chủ trì, trả lời điện thoại.

Anh ấy đứng dậy nhìn tôi: “An An, em lại đây.”

13

Tôi đứng đó, ôm bó hoa có phần xộc xệch, ngơ ngác nhìn anh. Giang Tinh Diễm nhìn tôi và gọi nhỏ: "Gấu con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-than-vjcl/phan-6.html.]

Trong chốc lát, tôi đã hiểu ra. Tại sao giọng nói của anh ấy luôn khiến tôi cảm thấy quen thuộc, giống như Giang Sơn Hải vậy. Tại sao Giang Tinh Diễm lại nói rằng anh ấy biết tôi khi chúng tôi gặp nhau ở trường? Tại sao tôi lại gặp Giang Tinh Diễm trong siêu thị ngay sau khi nói với Giang Sơn Hải rằng tôi sẽ mua đồ chuẩn bị đón năm mới? Bởi vì... Giang Sơn Hải chính là Giang Tinh Diễm.

Sau khi nhận ra điều này, tôi nghĩ về những lời nói dối mà tôi đã bịa ra trước đây. Nỗi xấu hổ tột độ xâm chiếm trái tim tôi.

Trần Lộ ở một bên không khỏi đứng dậy, kinh hãi nhìn sang: "Anh Giang, anh đang nói cái gì vậy? Liệu có nhầm lẫn gì... anh biết An An sao?"

"Tôi không nên biết cô ấy sao? Hôm đó ở trường chính cô đã đẩy cô ấy đến trước mặt tôi."

Giang Tinh Diễm thờ ơ liếc nhìn Trần Lộ, sau đó bước tới và đứng trước mặt tôi.

Anh nhận bó hoa từ trong tay tôi, hơi cụp mắt xuống hỏi: “Là tặng anh à?”

"Vâng... nhưng trong xe có đông người quá, nên hoa có chút tơi tả mất rồi." Tôi thì thầm: “Bây giờ trông nó không được ổn lắm... Nếu anh không thích, anh có thể vứt nó đi.”

"Anh rất thích."

Anh nhìn tôi, bắt chước giọng nói trước đây của tôi: "Đặc biệt thích."

Mặt tôi đột nhiên nóng bừng, thậm chí đến mang tai cũng đỏ lên.

Mãi đến khi Giang Tinh Diễm nắm lấy tay và kéo tôi ngồi xuống bên cạnh anh, Tống Minh mới có phản ứng. Anh ta nhìn tôi, sắc mặt có chút tái nhợt: "An An..."

"Đừng gọi bạn gái tôi bằng cái tên thân mật như vậy. Cô ấy hình như không liên quan gì đến cậu phải không?"

Giang Tinh Diễm lạnh lùng nói: “Còn nữa, những gì cậu vừa nói lúc nãy, bây giờ hãy nhắc lại trước mặt tôi.”

Anh ấy nói, khóe môi hơi cong lên, nhưng đôi mắt không hề có ý cười. Sắc mặt Tống Minh càng lúc càng tái nhợt sau mỗi lời anh ấy nói. Một lúc lâu sau, anh ta mới gượng cười được: "Anh Giang, tôi không phải có ý đó..."

Giang Tinh Diễm mặt không biểu cảm ngắt lời anh ta: "Nói."

"Khương Dĩ An đơn giản là——"

"Câu này không cần phải nhắc lại, tôi không muốn nghe."

Giang Tinh Diễm nắm lấy tay tôi đặt vào lòng bàn tay anh, dùng đầu ngón tay xoa xoa: "Chỉ cần nói lại câu cuối cùng."

“——Ai, ai lại mù quáng mà yêu một người như cô chứ?”

"Bây giờ, người tôi thích là cô ấy, người tôi kiên quyết muốn ở bên cũng là cô ấy." Giang Tinh Diễm cười nhẹ: “Nếu tôi hiểu không lầm thì ý cậu nói là tôi bị mù phải không?”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...