Bạn thân - Phần 12 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-03 01:58:05
Lượt xem: 369

25

Thời điểm sắp kết thúc học kỳ, tôi vẫn kịp tham dự bữa tiệc sinh nhật của Giang Nguyệt Nam. Tôi ở lại với cô ta tại bữa tiệc đến gần nửa đêm.

Sau khi chúng tôi ra về, Giang Tinh Diễm đưa tôi về nhà. Vì quá mệt nên tôi tựa lưng vào xe ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ hồ, tôi mơ thấy một khung cảnh vừa lạ vừa quen. Nó giống như một mùa hè năm tôi mười bốn tuổi.

Đó là một buổi tối, trời mưa. Bố mẹ tôi lại cãi nhau. Theo những gì tôi có thể nhớ, họ hầu như ngày nào cũng cãi nhau long trời lở đất như vậy. Tôi đã quen với việc bố tôi bắt đầu đập bát đĩa còn mẹ tôi bắt đầu ngồi trên sàn nhà đập tường và khóc ầm ĩ.

Tôi thu dọn bài tập và giấy tờ gọn gàng rồi đi đến một cửa hàng tiện lợi sáng đèn gần nhà. Người chủ cửa hàng rất tử tế và cho phép tôi ngồi đó làm bài tập về nhà mà không cần mua gì cả. Ngày hôm đó tôi có rất nhiều bài tập về nhà.

Khi tôi làm xong và chuẩn bị về nhà thì đã gần mười một giờ tối. Vừa mới đeo cặp sách lên lưng, một bóng người cao gầy đột nhiên xuyên qua màn mưa xông vào.

Đó là một thanh niên có mái tóc màu trắng xám hơi nhạt, tóc mái rất dài, che gần hết mắt. Tôi không thể nhìn rõ diện mạo của anh ấy, thậm chí tôi còn nghĩ người này có chút khác thường.

Chủ cửa hàng không có ở đây mà có cô con gái đang học cấp 3 của bà đang giúp trông coi cửa hàng. Người thanh niên đó yêu cầu một món đồ uống nóng nhưng không có tiền để trả.

Anh ấy ướt sũng khắp người, đứng đó một cách đáng thương, đầu hơi cúi xuống. Tôi cảm thấy anh giống là một chú cún con bị lạc. Tôi ngồi xuống và nhanh chóng giúp con gái chủ quán viết một bài văn nghị luận để nộp cho giáo viên. Nó được hoàn thành trong vòng chưa đầy nửa giờ và thay vào đó tôi đã có được cốc café sữa nóng.

Người thanh niên cầm chiếc cốc đứng đó mãi mà không hề nói lời cảm ơn. Tôi không coi trọng chuyện đó, khoác cặp lên lưng định rời đi nhưng anh đã ngăn tôi lại.

"Em.. viết bài luận nhanh thế sao?"

Câu hỏi giống như đang tìm kiếm chủ đề gì đó để nói.

Tôi lưỡng lự một lúc rồi nói: “Vì tôi hay giúp mọi người làm bài tập và tiểu luận để kiếm tiền ở trường nên cũng quen rồi”.

"Tại sao phải làm việc này để kiếm tiền từ?"

Tôi ngơ ngác nhìn anh, không hiểu lắm ý anh ấy muốn hỏi.

"Bởi vì tôi cần tiền để mua bữa trưa."

Anh ấy không nói gì nữa.

Khi ra ngoài tôi không mang theo ô, thấy trời bớt mưa nên tôi nhanh chóng khoác cặp lên vai rồi rồi nhanh chóng rời đi.

26

Tôi chợt mở mắt và bước ra khỏi giấc mơ. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào xe, trải một màu trắng bạc giữa chúng tôi. Có mùi hoa thoang thoảng đâu đây, hương hoa bay vào từ cửa sổ ô tô hé mở.

Giang Tinh Diễm cũng nhận thấy tôi đã tỉnh, quay lại và chạm vào má tôi.

"Em tỉnh rồi sao? Chúng ta về đến nơi rồi."

"....Em đã nhớ ra rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-than-vjcl/phan-12-end.html.]

Anh ấy hơi sửng sốt: “Em nhớ ra cái gì?”

"Em nhớ lần đó em đã mua cho anh một ly café sữa nóng."

Chàng trai với mái tóc dài che mắt trong giấc mơ lúc này chồng lên hình ảnh Giang Tinh Diễm trước mặt tôi, có một cảm giác kỳ lạ mà tôi hoàn toàn không thể nhận ra. Tôi vô thức đưa tay ra và dùng đầu ngón tay vuốt mái tóc đen mềm mại của anh ấy. Sau đó tay tôi bị anh ấy nắm lấy.

“Sau đó không lâu, anh quay lại tìm em, nhưng chủ quán nói rằng em đã chuyển đi, bà ấy không biết tên em và nơi em chuyển đi.”

Vì hôm đó sau khi tôi về, nhà tôi bừa bộn lắm. Bố mẹ tôi đã cãi nhau dữ dội chưa từng có, đồ đạc trong nhà bị đập nát thành từng mảnh hỗn độn.

Ngày hôm sau mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa và họ quyết định làm thủ tục ly hôn. Tôi chuyển đi với mẹ tôi, sau đó bà tái hôn, người đàn ông của mẹ ghét tôi.

Tôi không muốn làm mẹ mình mất mặt nên đã tự mình dọn ra ngoài. Nói đến những điều đau đớn này bây giờ có vẻ quá khốn khổ. Tôi dừng lại hai giây và vụng về chuyển chủ đề: "Thật ra, cho dù em có còn nhớ chuyện này, em cũng có thể không nhận ra anh."

Bởi vì đã 5 năm trôi qua và sự thay đổi của anh ấy là trái ngược hoàn toàn so với trước đây.

"Cũng giống như em vậy thôi."

Giang Tinh Diễm cong môi, mỉm cười và ôm tôi. Giọng nói của anh dịu dàng đến mức có thể làm tim tôi tan chảy.

"Anh ở lại thành phố này học đại học, chỉ để chờ em xuất hiện lần nữa."

Vừa nói, anh vừa tiến lại gần hơn. Đầu mũi chúng tôi gần như chạm vào nhau, hơi thở nóng bỏng đan xen khiến không khí trong xe cũng trở nên ấm áp. Tôi cảm thấy bối rối.

Tôi chợt nghĩ đến những gì Giang Nguyệt Nam đã nói ở bữa tiệc vừa rồi: "Giang Tinh Diễm trước đây vốn không có nói bằng giọng điệu như vậy, trước đây anh ấy lạnh lùng lắm, lúc nào cũng như có người nợ tiền anh ấy vậy, ban đầu tớ còn tưởng anh ấy dịu dàng như vậy là đang giả bộ. Đáng đời cậu, cậu c..hết chắc rồi."

Tôi không thể nhịn được bèn bật cười.

“An An, đừng phân tâm.” Giọng nói của Giang Tinh Diễm kéo tôi trở lại hiện thực.

Anh ấy giơ tay lên, vén mái tóc dài trên má tôi vào mang tai và hôn tôi. Nhịp thở của tôi đột nhiên bị gián đoạn, tôi vô thức muốn hít một hơi thật sâu nhưng lại làm cho môi và lưỡi của anh ấy tiến vào sâu hơn, cuối cùng tôi chỉ có thể nuốt nước bọt theo bản năng.

Miệng môi ẩm ướt dần dần trở nên nóng bỏng khi chúng được cọ xát dây dưa, trằn trọc. Một nụ hôn sâu và dài dường như bất tận. Dường như ngay cả ánh trăng và hương hoa mùa hè cũng bị nghiền nát giữa môi và răng chúng tôi.

Cuối cùng, trong mắt tôi chứa đầy sương mù, tôi chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng để giữ lấy vai anh. Giang Tinh Diễm cũng lùi lại một chút nhưng vẫn rất gần môi tôi, tiếng thở trầm thấp.

"Đã muộn rồi, chúng ta về nhà thôi."

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi

"Chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng anh cũng có thể nói với em lời này mỗi ngày."

"An An, ngày mai gặp lại."

(--END--)

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...