Chạm để tắt
Chạm để tắt

BẠN THÂN LUÔN THÍCH ĐÂM SAU LƯNG TÔI - Chương 9 - Hết

Cập nhật lúc: 2024-08-12 16:29:14
Lượt xem: 2,086

10,

Phương Điềm và Ngô Thành bị bắt vì tội trộm cắp không thành.

 

Cô ta còn khăng khăng rằng mình phá khóa chỉ vì lo lắng cho tôi, nên c ả n h s á t cũng không thể làm gì hơn, chỉ giam họ vài ngày rồi thả ra.

 

Ngày họ được thả, tôi đặc biệt đến xem một chút.

 

Phương Điềm trông tiều tụy, mặt mũi vàng vọt, người gầy đến nỗi chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi ngã. 

 

Đứng cạnh Ngô Thành to lớn, cô ta trông như một con gà con đáng thương.

 

"Đồ đê tiện! Đồ vô dụng!"

 

Ngô Thành bị giam mấy ngày, trong người đầy oán hận. 

 

Vừa ra ngoài, việc đầu tiên anh ta làm là tìm Phương Điềm, kẻ gây ra mọi chuyện để tính sổ.

 

"Nếu biết cô vô dụng như thế này, tôi đã không cưới cô! Ban đầu người tôi thích chính là Diệp Niên, bạn thân của cô, là tại cô chen ngang, cút đi!"

 

Ngô Thành vừa đ á n h vừa mắng Phương Điềm, cô ta bị anh ta đá ngã xuống đất.

 

Nhưng dù thế, cô ta vẫn đưa bàn tay đầy vết bầm ôm lấy chân Ngô Thành, tội nghiệp cầu xin.

 

"Anh Thành, anh tin em đi, em vẫn còn cách."

 

"Còn cái cách gì nữa chứ!"

 

Ngô Thành phun một bãi nước bọt lên mặt cô ta, c h ử i rủa rồi rời đi, để lại cô ta nằm bất lực trên mặt đất.

 

Cô ta nghỉ ngơi một lúc, lảo đảo đứng dậy và đi về phía nhà Ngô Thành.

 

Chỉ là cô ta không biết, ở đó có món quà lớn mà tôi đã chuẩn bị cho cô ta.

 

Ngô Thành và Phương Điềm biến mất mấy ngày, vì vậy nên các nhóm cho vay nặng lãi càng tin tưởng tin tức mà tôi gửi đến.

 

Không tìm thấy họ, những người cho vay trực tiếp đuổi Lưu Mai ra khỏi nhà, chuẩn bị bán căn nhà để trả nợ.

 

Khi Phương Điềm và Ngô Thành trở về, họ thấy Lưu Mai đang lang thang dưới tòa nhà của mình.

 

Lúc này, Lưu Mai hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo trước đây, bà ta đáng thương co ro ngủ trên chiếc ghế, khi nhìn thấy Ngô Thành, bà ta xúc động đến rơi nước mắt.

 

"Con trai, cuối cùng con cũng về rồi."

 

Ngô Thành ôm lấy bà ta, "Có chuyện gì vậy mẹ?"

 

Lưu Mai kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra trong những ngày qua, sau khi kể xong bà ta liền vung một cái tát mạnh vào mặt Phương Điềm.

 

"Đồ vô dụng, từ khi cô vào nhà này, nhà tôi không có ngày nào yên ổn! Cô mau đền nhà, đền tiền cho tôi! Đồ đê tiện, đồ sao chổi!"

 

Thân thể Phương Điềm vốn đã không được khỏe, vừa ra ngoài lại bị Ngô Thành đ á n h một trận, cô ta không phải là đối thủ của Lưu Mai, bị bà ta đ á n h cho kêu la ầm ĩ.

 

Nhưng dù vậy, cô ta vẫn không nghĩ đến việc rời đi.

 

"Con đ i ế m! Nếu biết mày vô dụng như vậy, ban đầu tao đã bảo con trai tao cưới Diệp Niên rồi! Bây giờ nghĩ lại, Diệp Niên tốt hơn mày nhiều! Lúc đó đúng là tao bị mù mới nhìn trúng mày."

 

Nghe đến đây, sắc mặt Phương Điềm thay đổi, cô ta nhìn Lưu Mai một cách dữ tợn.

 

Lưu Mai bị cô ta dọa, nói chuyện lắp bắp, nhưng vẫn cố gắng lên giọng: "Sự thật là vậy mà!"

 

"Con đ i ế m, mày dám trừng mắt với mẹ tao à?"

 

Ngô Thành hung dữ đá vào Phương Điềm, giẫm lên mặt cô ta mà c h ử i.

 

"Mẹ tôi nói sai sao? Ban đầu không phải cô cố sống cố c  h  ế  t đòi ở bên tôi sao? Đồ rác rưởi! Có cho không người ta cũng không thèm nhận cái của nợ này đâu!"

 

Thấy cô ta không phản kháng, Lưu Mai cũng xông tới đá cô ta cùng con trai.

 

Tôi nhìn cô ta nằm bất động trên mặt đất, bị mẹ con Ngô Thành đ á n h đ ậ p, không biết lúc này cô ta có hối hận hay không.

 

11

Rất nhanh, tôi đã biết.

 

Cô ta không hối hận.

 

Ba ngày sau, tôi gặp cô ta trên đường.

 

Cô ta mang một cái bụng bầu lớn, rụt rè nhờ một cô bé đi ngang qua đường giúp cô ấy về nhà.

 

Cô ta sợ nếu tự mình về nhà sẽ bị chồng mắng.

 

Chỉ nhìn thoáng qua, tôi đã nhận ra điều gì đó không đúng.

 

Cô ta đã s ả y thai, làm sao có cái bụng to như vậy được.

 

Cô bé thấy cô ta tội nghiệp, mềm lòng đồng ý giúp đỡ.

 

Cẩn thận đỡ cô ta đi vào con hẻm tối tăm.

 

Tôi nheo mắt, thấy một bóng người trong con hẻm.

 

Là Ngô Thành.

 

Tôi lập tức đoán ra phương án của Phương Điềm là gì.

 

Cô ta muốn lừa cô bé về nhà, làm điều mà kiếp trước đã làm với tôi!

 

Tôi không dám đánh cược, lập tức tiến tới ngăn họ lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-than-luon-thich-dam-sau-lung-toi/chuong-9-het.html.]

 

"Điềm Điềm, không phải cậu đã s ả y thai rồi sao? Sao bụng lại đột nhiên to thế này?"

 

Vừa nói, tôi vừa kéo cái bụng giả của Phương Điềm.

 

Phương Điềm thấy tôi, ánh mắt trở nên hoảng loạn.

 

Cô ta né tránh, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được bàn tay của tôi, tôi giật cái bụng giả của cô ta ra.

 

Cô bé ngây ra từ lúc tôi xuất hiện, giờ thấy cảnh này, giận dữ tát mạnh vào mặt Phương Điềm rồi bỏ đi.

 

Tôi đứng chắn trước mặt Phương Điềm, ghê tởm nói: "Cô biết mình đang làm gì không?"

 

"Đây chẳng phải do cô ép sao! Nếu cô cho tôi vay tiền, làm sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy? Tôi nói cho cô biết, Diệp Niên, tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu!"

 

Phương Điềm vừa rơi nước mắt, vừa nhìn tôi trừng trừng.

 

Nói xong, cô ta giật tay tôi rồi chạy đi.

 

Tôi nhìn bóng lưng cô ta, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

 

Phải nhanh hơn nữa.

 

Tôi lại nhắn tin cho những người cho vay nặng lãi, bảo họ nhanh chóng hành động, nếu chậm thêm chút nữa thì Ngô Thành sẽ ôm tiền bỏ trốn.

 

Sau khi gửi tin nhắn này, tôi gặp lại Phương Điềm trên tin tức.

 

Ngô Thành và Lưu Mai vì để trả nợ và được sống yên ổn, vì kế hoạch bị tôi phá hủy, nên họ dứt khoát bắt Phương Điềm đi kiếm tiền.

 

Họ ép Phương Điềm đi bán thân, nếu không bán sẽ bị đánh.

 

Thế là yên ổn được một thời gian.

 

Nhưng rồi một ngày, Phương Điềm đang bán thân bỗng nhiên khóc lớn rồi cười to.

 

Cô ta nói rằng tất cả đều sai hết!

 

Cuộc đời của cô ta không phải như thế này!

 

Khách hàng bị cô ta dọa sợ, định đ á n h cô ta.

 

Nhưng cô ta nhanh chóng đứng dậy lấy từ trong tủ ra một con dao, đ â m vào cổ họng khách hàng.

Rồi lại lừa Ngô Thành và Lưu Mai vào để g  i  ế  t họ.

 

Cô ta cầm một con dao, trên người đầy vết m á u.

 

Khi tôi thấy tin tức này, tôi có một linh cảm.

 

Phương Điềm có phải cũng đang chờ dưới tòa nhà chung cư của tôi không?

 

Vừa nghi ngờ, tôi cung cấp manh mối cho c ả n h s á t.

 

Quả nhiên, c ả n h s á t đã bắt được cô ta dưới tòa chung cư tôi đã từng thuê.

 

Trên người cô ta toàn m á u, toàn thân điên loạn, lẩm bẩm gì đó như "không đáng phải như vậy, tôi không sống tốt thì cô cũng đừng hòng sống yên ổn"...

 

Cô ta gần như đ i ê n rồi.

 

Tôi nhìn thấy chỉ cảm thấy đây chính là quả báo.

 

Phương Điềm cũng trở lại rồi.

 

Chỉ có điều lần này cô ta trở lại muộn hơn tôi, vì vậy, lần này tôi đã chiếm thế thượng phong.

 

Vì tính chất nghiêm trọng của vụ án, Phương Điềm bị tuyên án sáu mươi năm tù.

 

Tức là, cô ta sẽ phải ngồi tù cả đời.

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Tôi đến tù thăm cô ta.

 

Tuổi trẻ đẹp đẽ mà đầy mệt mỏi, nhưng ánh mắt nhìn tôi đầy hận thù và độc ác.

"Diệp Niên, cô đừng đắc ý! Lần này tôi thua, lần sau cô đừng hòng thắng!"

 

Sau khi cô ta nói ra câu này, những lời tôi định nói đều mắc kẹt trong cổ họng.

 

Tôi biết, Phương Điềm chưa bao giờ hối hận vì đã đối xử với tôi như vậy, cô ta chỉ hối hận vì đã ra tay quá muộn.

 

Tôi mỉm cười, "Phương Điềm, cô mới là kẻ thua cuộc vĩnh viễn."

 

Phương Điềm sững sờ, sau đó vùng vẫy muốn đánh tôi.

 

Nhưng giữa chúng tôi có một tấm kính dày, dù cô ta có vùng vẫy đến mức nào, cuối cùng vẫn bị c ả n h s á t áp giải đi.

 

"Diệp Niên, tôi sẽ không tha cho cô đâu!" 

 

Phương Điềm giận dữ hét lên.

 

Tôi không để ý đến lời của cô ta.

 

Sáu mươi năm sau, khi cô ta được thả ra ngoài, thế giới này đã hoàn toàn thay đổi.

 

Lúc đó không phải cô ta không tha cho tôi, mà là tôi có tha cho cô ta hay không.

 

Cuối cùng tôi đã rời khỏi thành phố này theo kế hoạch, không bao giờ chú ý đến cô ta nữa, tập trung vào bản thân, tỏa sáng trong lĩnh vực của mình, và cuối cùng trở thành một người có tiếng trong ngành.

 

- Hết -

 

Loading...