Chạm để tắt
Chạm để tắt

BẠN THÂN LUÔN THÍCH ĐÂM SAU LƯNG TÔI - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-12 16:28:24
Lượt xem: 1,705

6,

Phương Điềm đã kết hôn rồi. 

 

Không biết có phải vì lần trước tôi không bênh vực cô ta hay không.

 

Lần này, ngay cả lễ cưới cũng không tổ chức. 

 

Ngô Thành đã tìm một khách sạn, cô ta thay bộ quần áo khác rồi cùng họ hàng nhà họ Ngô ăn một bữa cơm, xem như là kết hôn xong.

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Vì lần trước tôi không nói giúp cô ta, nên lần này cô ta cũng không mời tôi đến dự lễ cưới. 

 

Thực ra, tôi có đến xem qua một chút, còn cho người ném trứng thối vào cô ta nữa. 

 

Nhìn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, khóc lóc thảm thiết của cô ta, tôi cười vui vẻ.

 

Tôi cứ tưởng rằng từ nay về sau Phương Điềm sẽ không liên lạc với tôi nữa, nhưng không ngờ, một ngày nọ, khi tôi đang đi dạo dưới nhà, cô ta lại gọi điện cho tôi.

 

"Niên Niên, mình có thai rồi, bác sĩ nói đây là thai dị tật, mình muốn bỏ nhưng mẹ chồng không cho, mình phải làm sao đây?"

 

Giọng cô ta nghẹn ngào, đầy bất lực.

 

"Đây là con ruột của cậu, cậu nhẫn tâm sao? Đây là đứa con đầu lòng mà! Nếu bỏ đi lỡ sau này ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu thì sao? Điềm Điềm, cậu phải suy nghĩ cho kỹ đấy!"

 

Tôi nhớ những lời Phương Điềm nói trong kiếp trước, trả lại từng câu từng chữ cho cô ta. 

 

Trước khi tái sinh, Phương Điềm cũng từng gọi điện cho tôi như vậy. 

 

Tôi khuyên cô ta bỏ đứa bé, cô ta nói đồng ý. 

 

Nhưng khi tôi đi cùng cô ta đến b ệ n h v i ệ n, cô ta lại gọi điện cho Lưu Mai và Ngô Thành, không chỉ khiến tôi bị mắng mà còn bị đ á n h một trận.

 

Mặc dù sau đó cô ta đã xin lỗi tôi, nhưng trong lòng tôi vẫn còn vướng mắc. 

 

Mỗi khi có mâu thuẫn, người bị bỏ rơi luôn là tôi. 

 

Tôi dần dần xa lánh cô ta, cho đến khi cô ta sinh ra đứa trẻ dị tật.

 

"Niên Niên."

 

Một tiếng gọi vang lên, cắt ngang dòng ký ức của tôi.

 

Phương Điềm do dự, rụt rè ở đầu dây bên kia.

 

"Niên Niên, mình nghĩ bỏ đi vẫn tốt hơn, đứa con là chuyện cả đời..."

 

Thì ra cô ta cũng biết điều đó. 

 

Tại sao khi Ngô Thành và gia đình anh ta ngăn cản cô ta lại chọn thỏa hiệp và đẩy tôi ra làm bia đỡ đạn? 

 

Ha.

 

Tôi lạnh lùng nhếch môi, "Cậu muốn bỏ thì bỏ đi."

 

Cô ta dè dặt hỏi tôi: "Cậu có thể đi cùng mình không? Mình đang đợi ở khoa sản b ệ n h v i ệ n Nhân dân số Một."

 

"Được."

 

Tôi cúp máy, gửi tin nhắn cho Ngô Thành, in đậm từng nội dung.

 

[Mau đến, vợ anh muốn p h á t h a i rồi ly hôn với anh kia, cô ta đang ở khoa sản b ệ n h v i ệ n Nhân dân số Một.]

 

Gửi tin nhắn xong, tôi để điện thoại ở chế độ im lặng.

 

Tôi thong thả đi dạo thêm nửa tiếng rồi mới đến b ệ n h v i ệ n Nhân dân số Một.

 

"Không, tôi không về."

 

Vừa đến khoa sản, tôi đã nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của Phương Điềm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-than-luon-thich-dam-sau-lung-toi/chuong-6.html.]

"Mẹ, đây là đứa trẻ dị tật, thật sự không thể sinh được."

 

Phương Điềm ôm bụng, cúi người không chịu đi, Lưu Mai cũng không chiều theo cô ta, cô ta không chịu đi, bà ta liền kéo cô ta đi.

 

"Bịch" một cái.

 

Trọng tâm bị lệch, Phương Điềm ngã sõng soài ra đất.

 

Cô ta ngã xuống nền, chân tay quơ quào, kêu lên ai oán không ngừng.

 

Lưu Mai thấy cô ta không chịu đứng dậy, liền đá cô ta một cái, kéo cổ chân cô ta rồi lôi ra ngoài.

 

Trên đường có rất nhiều chướng ngại vật, Lưu Mai cũng không để ý, thậm chí còn cố tình kéo cô ta va vào những chướng ngại vật đó.

 

"Mẹ, con đau bụng quá."

 

Phương Điềm ôm bụng, mặt mày nhăn nhó.

 

Lưu Mai không để ý đến cô ta, vẫn kéo thẳng về phía trước.

 

"Anh Thành, cứu em."

 

Phương Điềm cầu cứu Ngô Thành, Ngô Thành trừng mắt nhìn cô ta đầy ác ý.

 

"Cô còn mặt mũi kêu cứu à! Cô muốn bỏ con của tôi mà còn mặt mũi kêu cứu? Tôi nói cho cô biết, ngoan ngoãn mà chịu đựng, về nhà tôi sẽ xử lý cô!"

 

"Anh Thành, em đau quá..."

 

Phương Điềm yếu ớt kêu lên.

 

Cô ta không phát hiện dưới thân mình có m á u chảy ra, đến khi phát hiện thì m á u đã thấm ướt sàn nhà. 

 

Dinh dính nhớp nháp, bốc lên mùi tanh nồng.

 

"M á u, toàn là m á u!"

 

Phương Điềm hét lên.

 

"Cháu trai của tôi!"

 

Lưu Mai khóc lớn.

 

"Con trai của tôi!"

 

Ngô Thành vừa giận dữ vừa đau lòng hét lên.

 

Họ đều đang khóc thương cho miếng thịt chưa chào đời đó, không một ai quan tâm đến Phương Điềm đang nằm bất tỉnh dưới đất, sống c  h  ế  t chưa rõ.

 

Cuối cùng vẫn là y tá không chịu nổi nữa, nhắc nhở họ một câu.

 

Không ngờ, Lưu Mai và Ngô Thành nghe xong, liền trừng mắt nhìn y tá bằng ánh mắt đầy ác ý.

 

"Đồ vô dụng, đến đứa con cũng không giữ được? C  h  ế  t thì c  h  ế  t, vừa hay có thể để con trai tôi cưới thêm một cô vợ xinh đẹp."

 

Ngô Thành cũng lạnh lùng đáp: "Liên quan gì đến tôi! Chính cô ta muốn bỏ đứa bé này trước, bây giờ như này chẳng phải đúng ý cô ta rồi sao?"

 

Họ nói xong thì bước đo, chỉ còn Phương Điềm cô đơn nằm trên nền đất.

 

Thật đáng thương.

 

Nhưng điều này thì liên quan gì đến tôi?

 

Kiếp trước, sau khi tôi bỏ đứa con mà Ngô Thành dày công vất vả tạo ra, dưới thân là m á u tanh đỏ bẩn, Phương Điềm nhìn thấy vậy còn vỗ tay khen hay, thậm chí còn trách tôi c  h  ế  t không sạch sẽ, làm phiền cô ta phải dọn dẹp.

 

Tôi thản nhiên ngắm nhìn tình cảnh thê thảm của Phương Điềm một lát, rồi âm thầm quay lưng bỏ đi.

 

Tạm biệt.

 

Phương Điềm.

 

Loading...