Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Học Nhỏ - Chương 21.2

Cập nhật lúc: 2024-09-25 15:46:38
Lượt xem: 16

“Bởi vì tôi không chắc chắn.” Hà Tây ngồi xổm trong bụi cỏ, cậu chịu đựng muỗi cắn giỏi hơn Thẩm Túc Bắc rất nhiều, không hề nhúc nhích, chăm chú nhìn vào cửa sổ: “Trong tình huống chưa xác định được thông tin có chính xác không, không thể đánh rắn động cỏ.”

Hà Tây dự định theo dõi trước, nếu thực sự có tình hình gì mới báo cảnh sát.

Việc theo dõi này kéo dài hơn một tiếng.

Mặc dù Thẩm Túc Bắc có thể lực tốt hơn, nhưng sự bền bỉ thì kém xa Hà Tây. Anh phải dựa vào Hà Tây để có thể tiếp tục ngồi yên trong bụi cỏ này.

Làm sao để kiên trì?

Thẩm thiếu gia đã hóa thân thành Thẩm đại lưu manh, thỉnh thoảng sờ vào eo của Hà Tây, vỗ vỗ bả vai của Hà Tây, rồi “vô tình” để ngón tay lướt qua đùi của Hà Tây.

Kể từ khi ngồi xổm ở đây, Hà Tây chỉ chăm chú nhìn vào cửa sổ, không hề để tâm đến Thẩm Túc Bắc. Thẩm đại lưu manh đành ngồi xuống đất, coi như là một buổi hẹn hò. Ánh trăng sáng tỏ và những bông hoa rực rỡ làm cho ngay cả muỗi cũng trở nên dễ thương hơn một chút.

“Bọn họ ra rồi.” Hà Tây đột nhiên đứng thẳng dậy.

Thẩm Túc Bắc ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy ba mẹ Châu Cường cùng nhau đi ra, họ đi rất nhanh, vừa đi vừa cúi đầu nói chuyện. Tuy nhiên, khi họ mới đi được một đoạn, có một người đàn ông mặc vest từ phía sau đuổi kịp, nói với họ vài câu.

Não Cá Vàng team

Mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng Hà Tây vẫn có thể cảm nhận được không khí giữa họ không được tốt lắm. Ba mẹ Châu Cường tỏ ra rất căm thù người đàn ông đó.

Đây là ai?

“Là luật sư mà tôi mời đến.” Thẩm Túc Bắc nhận ra ngay: “Sáng nay tôi đã gọi điện cho ông ấy, nhờ ông ấy giúp Lâm Hạnh xử lý vụ kiện. Bây giờ chắc đang tiếp xúc với ba mẹ của Châu Cường.”

Nhưng rõ ràng hai bên không hoà hợp.

Ba mẹ của Châu Cường rõ ràng không muốn nói chuyện thêm, quay mặt trực tiếp bỏ đi. Luật sư đã chạy theo vài bước nhưng cuối cùng đành từ bỏ.

“Bám theo.” Hà Tây đẩy nhẹ Thẩm Túc Bắc.

Thẩm Túc Bắc vội vàng đứng dậy đi theo.

Ba mẹ của Châu Cường không phải người ở thành phố A, mà làm nông nghiệp trong nhà kính ở vùng nông thôn gần thành phố A. Châu Cường bị Thẩm Túc Bắc đánh phải nhập viện, nhưng họ không có nơi ở cố định tại thành phố A, theo lẽ thường, có lẽ họ ở khách sạn.

Vì vậy, khi Hà Tây bắt taxi đi theo ba mẹ Châu Cường đến thành cổ, Hà Tây cảm thấy có gì đó không đúng.

Trước hết, ba mẹ của Châu Cường đến để giải quyết rắc rối và chăm sóc cho con trai, họ nên chọn nơi gần trường học và bệnh viện để ở. Thứ hai, ba mẹ của Châu Cường có khả năng tài chính nhất định, họ có đủ tiền để ở những khách sạn tốt, vậy tại sao lại chọn một khu thành cổ giao thông không thuận tiện như thế này?

Trong vài năm gần đây, thành phố A đã phát triển nhanh chóng, công nghệ hiện đại đang thay đổi với tốc độ chóng mặt, tập trung vào trung tâm thành phố, đường sá, các toà nhà được xây dựng mỗi ngày. Chỉ trong vài năm, trung tâm thành phố đã trở nên đông đúc với các tòa nhà cao tầng, trong khi khu thành cổ vì vị trí xa xôi nên đến nay vẫn chưa bị phá bỏ.

Khu thành cổ là một khu vực rộng lớn toàn nhà cấp 4 và nhà ống, vì quá xa xôi và tồi tàn, nên tỷ lệ người cư trú rất thấp, chỉ có một số người cao tuổi và những người đến thành phố làm việc mới ở đây.

Taxi của ba mẹ Châu Cường đi qua nhiều ngã rẽ, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà ống.

Hà Tây và Thẩm Túc Bắc lập tức nhảy xuống xe. Khi họ xuống xe, ba mẹ của Châu Cường đã lên lầu.

“Tớ theo lên xem sao, cậu ở dưới chờ tớ.” Hà Tây nói với Thẩm Túc Bắc: “Trong vòng mười phút, nếu tớ không xuống trong, cậu hãy gọi cảnh sát.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-hoc-nho/chuong-21-2.html.]

“Không được.” Thẩm Túc Bắc phản ứng nhanh hơn Hà Tây, anh phân tích một cách hợp lý: “Tôi có sức khỏe tốt hơn và chạy nhanh hơn cậu, nếu ai nên đi thì đó phải là tôi.”

Hà Tây không đồng ý. Cậu luôn coi Thẩm Túc Bắc như em trai, dù sao Thẩm Túc Bắc cũng nhỏ hơn cậu sáu tuổi.

Hai người tranh cãi một lúc lâu mà không ai thuyết phục được người kia, cuối cùng đành phải cùng nhau đi lên xem tình hình.

Nơi ba mẹ Châu Cường đến rất dễ nhận ra, vì không gian trong tòa nhà ống này rất chật chội và nhỏ hẹp, mọi thứ đều không thể giấu được.

Căn hộ bên trái tầng một bỏ không, không có ai ở đây vì tay nắm cửa đầy bụi. Căn hộ bên phải là của một đôi vợ chồng già, cửa hé mở để mùi dầu mỡ thoát ra ngoài, họ đang nấu ăn. Tiếng thìa cào xuống đáy nồi, ông lão ngồi trên ghế sofa xem TV, nghe thấy tiếng động liền nhìn ra ngoài bắt gặp ánh mắt của Hà Tây.

“Không phải tầng này.” Hà Tây nói với Thẩm Túc Bắc rồi tiếp tục đi lên tầng trên.

Căn hộ bên trái tầng hai là một cặp ông bà và cháu, tiếng của đứa trẻ vọng qua khe cửa. Căn hộ bên phải là một cặp vợ chồng trẻ đang cãi nhau.

Cũng không phải tầng này.

Hai người đi lên tầng ba.

Tầng ba cũng không phải.

Tầng 4.

Tầng 5.

Tầng 6.

“Đây là tầng cuối cùng rồi.” Thẩm Túc Bắc vừa leo lên tầng vừa nói.

Hà Tây “ừm” một tiếng.

Căn hộ bên trái tầng sáu không có ai, điều này có thể nhận thấy từ các tờ quảng cáo nhét vào cửa và bụi trên tay nắm cửa. Còn căn hộ bên phải…

Hà Tây và Thẩm Túc Bắc nhìn nhau.

Dưới cánh cửa bên phải, có vài vết m.á.u bị giày dẫm vào.

Những vết m.á.u dưới cửa trông như thể vô tình nhỏ xuống, sau đó bị người ta phát hiện, vội vàng dẫm qua dẫm lại để xoá dấu vết. Mặc dù vết m.á.u không quá rõ, nhưng vẫn có thể nhận ra là vệt m.á.u mới.

“Có phải không?” Thẩm Túc Bắc nhíu mày thật sâu, nhỏ giọng hỏi: “Có nên báo cảnh sát trước không?”

“Không.” Hà Tây nhìn xung quanh, nhặt lên một vật nhỏ như dây thép từ dưới đất: “Cần phải xác nhận trước đã.”

Thẩm Túc Bắc rõ ràng không đồng ý, anh có chút hối hận khi đưa Hà Tây đi cùng. Anh không biết Hà Tây đang nghĩ gì trong đầu, rõ ràng cậu là một học sinh ngoan ngoãn và vâng lời, đáng lẽ nên ở nhà làm bài tập.

Suy nghĩ một lúc, Thẩm Túc Bắc chắn trước cửa căn hộ bên phải ngăn không cho Hà Tây gõ cửa, nhỏ giọng nói: “Làm thế nào để xác nhận? Giả danh kiểm tra đồng hồ nước hay là nhân viên quản lý? Hà Tây, ba mẹ Châu Cường đều biết chúng ta, theo cấu trúc của tòa nhà chung cư này, trừ khi cậu có thể vào ban công của căn hộ bên trái, mới có thể nhìn thấy bệ cửa sổ căn nhà của ba mẹ Châu Cường. Nhưng điều đó là không thể, vì căn hộ bên trái không có người ở, cậu không thể vào được.”

Sau đó, Thẩm Túc Bắc nhìn thấy cục cưng ngoan ngoãn của mình cầm cái dây thép nhặt được từ dưới đất, mở cửa nhà bên cạnh, rồi quay lại nhướn mày hỏi: “Ừm? Cậu nói gì vậy?”

Loading...