Bạn Gái Zombie - Chương 10

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:10:22
Lượt xem: 1,278

Cô nhất định là một chiếc zombie tự chủ nhất.

Hương vị thơm ngon gần trong gang tấc, cô lại có thể chịu đựng được.

Kể từ khi Lăng Dịch tỉnh dậy, hắn vẫn luôn nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

Cô ngượng ngùng cúi đầu: “Tôi biết mình là một con zombie xinh đẹp, anh không cần phải nhìn chằm chằm tôi như vậy đâu.”

Lăng Dịch khóe miệng run rẩy: "Em không cảm thấy mình có chút kỳ quái sao?"

Cô gật gật đầu: “Cảm nhận được. Tôi cảm thấy bây giờ mình giống như một chiếc siêu cấp zombie.”

Nói xong cô tự hào giơ bắp tay không tồn tại của mình lên.

"Sau khi những người khác bị zombie cắn, về cơ bản họ sẽ mất đi ý thức nhân loại và trở thành zombie biết đi. Còn em. Em không những không mất đi ý thức của nhân loại mà còn bùng nổ với sức mạnh mà nhân loại chưa từng có..."

Cô ngắt lời hắn: “Tôi hiểu, tôi hiểu, ý anh là rằng tôi giống như Alice trong phim Vùng Đất Quỷ Dữ, bị tiêm virus nhưng có siêu năng lực phải không?”

Lăng Dịch sắc mặt trầm xuống: "Đây không phải chuyện tốt."

Chắc chắn là hắn đang ghen tị với cô, chắc chắn!

Hai người bọn họ đang bàn bạc bước tiếp theo thì bị một nhóm người vũ trang đầy đủ bắt đi.

Bọn hắn đều có những ký hiệu độc đáo trên quần áo.

Lăng Dịch nói với cô rằng họ là những người trong phòng nghiên cứu.

Mắt cô sáng lên.

Chẳng phải điều đó có nghĩa là cô sắp được cứu sao!

Sau khi xe tới căn cứ thí nghiệm, bọn họ được đưa vào một căn phòng.

Trong căn phòng toàn màu trắng và không có bụi, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi mặc áo choàng trắng đang nhìn cô với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

"Lăng Dịch, đây có phải là cô gái mà em nhắc đến vẫn giữ được suy nghĩ của con người sau khi bị zombie cắn không?"

Lăng Dịch gật đầu: “Anh, anh có thể cứu cô ấy không?”

Anh trai?

Hóa ra người đàn ông lịch sự này chính là Bạch Trạch anh trai của Lăng Dịch.

Này khác gì cô có thể ăn thuốc giải độc như cơm bữa.

Nhưng cô đã quá vui mừng quá sớm.

Còn chưa kịp nói chuyện, cô liền cảm thấy nhói ở ngực.

Cúi đầu nhìn xuống, một chiếc kim nhỏ không biết từ đâu bay tới, đ.â.m vào người cô.

Và Lăng Dịch cũng vậy.

Trước khi ngất đi, cô nhìn thấy nụ cười quái dị trên mặt Bạch Trạch.

Ụ á!

Cừu rớt miệng cọp.

Khi tỉnh dậy, cô phát hiện chính mình bị trói trên giường trong phòng thí nghiệm, xung quanh là đủ loại dụng cụ và hóa chất.

Cô liều mạng giãy giụa: "Mau thả tôi ra. Lăng Dịch đâu?"

Gọi nửa ngày, cửa phòng thí nghiệm cuối cùng cũng mở ra, Bạch Trạch đi tới.

Cô gửi lời “ân cần thăm hỏi” như điên.

Nhưng hắn lại không để ý chút nào: “Cô quả thực rất đặc biệt.”

“Lăng Dịch đâu, tôi khuyên anh nên thả chúng tôi đi, nếu không tôi sẽ cắn đứt cổ anh, đem cho chó ăn.” Cô nhe răng uy h.i.ế.p hắn.

Hắn không hề sợ sự uy h.i.ế.p của cô: “Đứa bé ngoan, ngoan ngoãn nghe lời đi, nếu không cô sẽ phải chịu nhiều đau khổ”.

Chịu khổ? Đau khổ gì?

Cô không mất nhiều thời gian để hiểu.

Tên chó Bạch Trạch này, ngày nào cũng sai người lấy m.á.u cô, từng ống từng ống một.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-gai-zombie/chuong-10.html.]

Nếu đây là người bình thường thì đã bị thiếu m.á.u từ lâu rồi.

Này khác gì đang coi cô như một con chuột bạch.

Cô điên cuồng chửi rủa: "Anh lấy m.á.u từ cơ thể tôi, sao lại không cho tôi bổ huyết? Cẩu kỷ, táo đỏ, gan heo đắt lắm hả!"

Nhưng cô buồn bã phát hiện ra m.á.u trên người mình dường như vô tận.

Cô cảm thấy bây giờ cô không khác gì một túi máu, không biết Bạch Trạch đã làm gì với m.á.u của cô, nhưng chắc chắn đó không phải là chuyện tốt.

Hơn nữa hắn cũng không kể cho cô nghe về Lăng Dịch.

Hắn chỉ nói: “Lăng Dịch là em trai tôi, tôi sẽ không hại em ấy.”

Tôi tin anh cái quần què.

Anh hại em dâu tương lai của mình rồi, còn cần một đứa em trai sao?

Cô nghiến răng nghiến lợi: “Đồ mặt người dạ thú, tôi nguyền rủa anh sinh con ra không có lỗ đít. Không, anh ngay cả con đẻ cũng không có, lão thái giám nhà anh…”

Là đàn ông, đều không thể chấp nhận bị nói là không được.

Cô sỉ nhục hắn như này, chắc chắn hắn sẽ tức giận.

Chờ hắn đến gần cô, cô sẽ một ngụm cắn đứt cổ hắn.

Nhưng mà đứng trước đòn chí mạng của cô, hắn ta chỉ mỉm cười, không thèm để ý chút nào rồi… đ.â.m kim vào tay cô.

Cô gào khóc hét lên trong đau đớn.

Mỗi ngày hắn đến lấy m.á.u cô, cô đều hỏi hắn: “Lăng Dịch đâu?”

Câu trả lời của hắn ta lần nào cũng là: "Cô sẽ sớm gặp lại em ấy."

Nói đến đây, ánh mắt hắn ta vừa xa lạ vừa hưng phấn, giống như một kẻ điên vậy.

Cô rùng mình, cảm giác như có điều gì đó không ổn.

Nửa tháng sau, cuối cùng cô cũng gặp lại được Lăng Dịch.

Nhưng vừa nhìn thấy hắn, chân cô như nhũn ra, thiếu chút nữa như quỳ xuống, cơn tức giận trong lồng n.g.ự.c như sắp đốt cháy cô, cách cánh cửa kính bất khả xâm phạm, Lăng Dịch vẻ mặt vô cảm ngồi trên ghế.

Quần áo của hắn rách rưới.

Phần da lộ ra có màu tím kỳ dị cũng những đường gân xanh đặc trưng của zombie xoắn quanh cơ thể hắn như dây leo.

Trong lòng cô cực kỳ bị thương, vô thức gọi tên hắn: “Lăng Dịch.”

Nghe thấy tên, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn cô bằng đôi mắt đỏ như máu.

Đôi mắt tươi cười đó mất đi ánh hào quang trước đây, trở nên thờ ơ, lúc nhìn cô hệt đang nhìn một miếng thịt.

Cô vỗ nhẹ vào tấm kính: "Lăng Dịch, sao anh lại biến thành như này? Em là Tiểu Lắp Bắp đây."

Tai hắn cử động, trong mắt hiện lên một tia giãy dụa, nhưng nhanh chóng bị sự c.h.ế.t lặng thay thế, hắn gầm lên, lao về phía cô.

Cô hoảng sợ, vô thức lùi lại.

Hắn liên tục đập vào kính, mắt đỏ như máu, miệng phát ra những âm thanh gào rống, hoàn toàn không có ý thức của nhân loại.

Cô đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn Bạch Trạch: "Anh đã làm cái quái gì với anh ấy vậy?"

Mấy tên vệ sĩ vây quanh Bạch Trạch, thấy tâm tình cô không đúng lắm, đều mang lên trận địa sẵn sàng đón quân địch.

“Không có gì, tôi chỉ là cho em ấy một ít m.á.u của cô thôi.” Bạch Trạch nhìn Lăng Dịch tiếc nuối lắc đầu, “Đáng tiếc loại zombie đặc biệt như cô không thể sao chép được.”

Sao chép? Hắn ta dùng chính em trai mình làm vật thí nghiệm?

Có còn là con người không!

Cổ họng cô có vị tanh ngọt, chỉ hận không thể một ngụm cắn đứt cổ hắn.

"Có điều là, mặc dù là sản phẩm thất bại, nhưng vẫn có chút tác dụng, có thể khảo nghiệm năng lực của cô, kích thích tiềm lực của cô.”

Sau khi nói xong, cánh cửa sau lưng cô bị mở ra."

Bạch Trạch vẫy tay với cô: “Chúc cô may mắn.”

Nói xong, sàn nhà dưới chân bọn hắn bắt đầu rung chuyển, bọn hắn cố gắng trốn vào khu vực an toàn trước khi Lăng Dịch lao ra ngoài.

Cô và Lăng Dịch hai mặt nhìn nhau.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...