Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 118: Một đoạn ngắn hỏa táng tràng của anh trai

Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:47:51
Lượt xem: 30

Không lâu sau.

 

Lục Bá Đình, Hoắc Nam Diên và bác Giang trở về nhà.

 

Lục Minh Thần lập tức đứng dậy, cậu ta nhìn Lục Bá Đình và Hoắc Nam Diên, chạy tới: “Ba, mẹ! Hôm nay con ra viện, sao hai người không tới đón con?”

 

Cậu ta nhìn về phía sau, tức giận nói: “Anh trai đâu? Anh ấy cũng không quan tâm con.”

 

Đôi mắt Lục Bá Đình hằn tơ máu, ông ấy vẫn còn đắm chìm trong nỗi đau khi con trai ruột không muốn nhận người thân, ông đỡ Hoắc Nam Diên sắc mặt tái nhợt, đau đớn nhìn Lục Minh Thần, thấp giọng nói: "Hôm nay có việc bận."

Bas

 

Lục Minh Thần thấp giọng nói thầm: “Dù bận thế nào cũng không đến mức như vậy.”

 

Cậu ta nhìn về phía ba, lại nhìn về phía mẹ, ngoan ngoãn nói: “Ba mẹ, con mới ra viện, có thể không đi làm được không?" Cậu ta tỏ ra đau lòng: "Công ty của cậu căn bản không phải cho người sống, quá nghiêm khắc, con..."

 

Hoắc Nam Diên không đợi cậu ta nói xong, nghẹn ngào nói: “Tùy con.”

 

Bây giờ ngoại trừ Thần Thần, bà không muốn quan tâm bất kì ai.

 

Vừa dứt lời, Hoắc Nam Diên lập tức rời đi, khi lên lầu cũng không nhìn Lục Minh Thần lấy một cái.

 

Lục Minh Thần kinh ngạc, lại quay đầu nhìn về phía ba: “Ba, mẹ làm sao vậy?”

 

Hốc mắt Lục Bá Đình đỏ bừng, ông nở nụ cười nhạt.

 

Cả nhà đều quyết định tạm thời giấu Lục Minh Thần, đợi đến lúc thích hợp mới nói cho cậu ta biết chuyện này.

 

Dù sao cũng là đứa con trai bọn họ tự tay nuôi lớn, sẽ không quá hà khắc với cậu ta.

 

“Không có chuyện gì, con về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Lục Bá Đình nói xong cũng lên lầu.

 

Lục Minh Thần nhìn về phía bóng lưng đôi vợ chồng, không hiểu sao lại cảm thấy ớn lạnh.

 

“Bác Giang, rốt cuộc bọn họ bị sao vậy?” Lục Minh Thần hỏi bác Giang.

 

Bác Giang lắc đầu: “Không có gì.”

 

Lục Minh Thần còn muốn hỏi lại, lại phát hiện bác Giang căn bản không để ý tới cậu ta.

 

Lục Minh Thần siết chặt nắm đấm, trở về phòng trút giận, gọi điện thoại tìm Triệu Kỳ Căn phàn nàn.

 

“Tôi không hiểu tại sao thái độ của người trong nhà đối với tôi rất lạnh nhạt! Tôi thậm chí còn không biết mình đã làm sai cái gì!” Lục Minh Thần bĩu môi.

 

Triệu Kỳ Căn an ủi cậu ta, cười nói: “Vậy bây giờ tôi đến nhà họ Lục tìm cậu.”

 

“Được.”

 

Lục Minh Thần cúp điện thoại, chờ Triệu Kỳ Căn tới.

 

Sau khi Triệu Kỳ Căn đến, cậu ta đã an ủi Lục Minh Thần.

 

Hai người ở nhà họ Lục vừa nói chuyện phiếm vừa chọn chỗ đi chơi.

 

Khi đang nói hăng hái, Triệu Kỳ Căn hỏi: "Cậu biết bí mật của nhà họ Lục thường giấu ở đâu không?"

 

Lục Minh Thần sửng sốt, cậu ta cảnh giác: “Cậu hỏi làm gì?!”

 

Triệu Kỳ Căn không nhịn được bật cười: “Chỉ hỏi một câu mà thôi, hơn nữa, cậu còn phải đi lấy video chứng cứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-118-mot-doan-ngan-hoa-tang-trang-cua-anh-trai.html.]

 

Lục Minh Thần không kiên nhẫn: “Chuyện này... chờ ba mẹ tôi không ở nhà rồi nói sau.”

 

“Được.” Trong mắt Triệu Kỳ Căn lóe lên một tia sáng.

 

 

Buổi tối, Lục Minh Phong đặt khách sạn ngủ.

 

Nếu anh ta không thể cầu xin em trai tha thứ cho mình, chỉ sợ ba mẹ sẽ không cho anh ta vào nhà nữa.

 

Anh ta cười khổ một tiếng, trên tay cầm một bộ trang sức đắt tiền do trợ lý đưa tới, anh ta cất trang sức vào túi quà, sau đó đi tới nơi Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần ăn tối.

 

Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt khó khăn lắm mới có được thế giới riêng của hai người, lúc này chỉ có thể liếc nhìn Lục Minh Phong đột nhiên xuất hiện.

 

Sắc mặt Tô Dĩ Trần lạnh đi, việc ăn uống bị quấy rầy, anh đặt đũa xuống, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Tổng giám đốc Lục, nếu anh tìm tôi là vì muốn tôi trở về nhà họ Lục, thì xin anh đừng làm chuyện vô ích nữa.”

 

Thân hình cao lớn của Lục Minh Phong chắn trước mặt Tô Dĩ Trần, đầu anh ta cúi thấp, chậm rãi đặt túi quà hàng hiệu trong tay xuống bàn, hốc mắt anh ta ửng đỏ, nhìn sắc mặt lạnh như băng của em trai, nỗi đau trong lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai.

 

Anh ta nói: “Thần Thần, từ nhỏ đến lớn em đã chịu nhiều khổ cực, anh chưa tặng cho em được thứ gì… Đây là…”

 

“Tôi không cần đồ của anh.” Ánh mắt Tô Dĩ Trần lạnh như băng, anh đẩy túi quà xuống đất, ngẩng đầu nhìn Lục Minh Phong, giọng lạnh lùng: “Còn nữa, đừng gọi tôi là Thần Thần, tôi đã nói, tôi là Tô Dĩ Trần.”

 

Lục Minh Phong bị thái độ lạnh lùng của em trai làm tổn thương, lòng đau như cắt, anh ta cầm lấy túi quà, giọng nói nghẹn ngào: "Vậy… anh cũng giống như những người khác, gọi em là Tô Tô, được không?"

 

“Không cần, gọi tên tôi là được rồi.” Ánh mắt Tô Dĩ Trần thờ ơ.

 

Lục Minh Phong cầm túi quà trong tay, lần thứ hai muốn đưa cho anh, tổng giám đốc Lục xưa nay cao cao tại thượng lại ăn nói khép nép với em trai: “Tô Tô, cái này tặng cho em, là tâm ý của anh… xin em nhận lấy.”

 

Cho dù biết Tô Dĩ Trần sẽ không nhận đồ của mình, Lục Minh Phong vẫn hy vọng, em trai của anh ta đã phải chịu khổ từ nhỏ, thậm chí còn không được người ta yêu thương tử tế.

 

Quà tặng và sự quan tâm của anh ta, chắc là… có thể khiến Tô Tô cảm động phần nào.

 

Anh ta tình nguyện để em trai ruột tham lam vinh hoa phú quý, yêu thích hư vinh tiền tài.

 

Như vậy, tỷ lệ anh ta dỗ được em trai mới lớn hơn một chút.

 

Chỉ tiếc, Tô Dĩ Trần lại lạnh lùng từ chối anh ta một lần nữa.

 

“Không cần.”

 

Giọng điệu Tô Dĩ Trần lạnh nhạt, đến mức không nghe ra chút cảm xúc nào.

 

“Tô Tô…” Hai mắt Lục Minh Phong đỏ bừng: “Không thể cho anh trai một ít cơ hội bù đắp sao?”

 

Tô Dĩ Trần chán ghét nhíu mày: “Tổng giám đốc Lục, anh không cảm thấy những lời này rất đáng mỉa mai sao? Từ lâu tôi đã không cần anh giả mù sa mưa. Còn nữa, xin anh, đừng xuất hiện trước mặt tôi, quấy rầy cuộc hẹn của tôi với Túc Túc!”

 

Bùi Túc Nguyệt nắm tay Tô Dĩ Trần, đôi mắt phượng tỏ ra tủi thân, rõ ràng đây là thời gian thuộc về cậu, vậy mà lại bị Lục Minh Phong phá hỏng.

 

“Xin lỗi, Tô Tô, anh đi đây.” Sắc mặt Lục Minh Phong tái nhợt.

 

Lục Minh Phong không đi, mà tìm một vị trí gần đó ngồi xuống, yên lặng nhìn bọn họ.

 

Ánh mắt quan tâm làm cho người ta không thể bỏ qua.

 

Em trai không cho anh ta làm phiền, nên anh ta chỉ có thể nhìn từ xa, bảo vệ từ xa.

 

 

Loading...