Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyệt Quang Trở Về - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-15 01:50:07
Lượt xem: 511

Sau khi lược thành công, tôi trở thành bạch nguyệt quang của nam chính.

Hệ thống theo đúng giao kèo đã chữa khỏi căn bệnh nan y của tôi, xóa sạch mọi dấu vết, đưa tôi ra nước ngoài.

Tôi cứ ngỡ rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa.

Nhưng sáu năm sau, hệ thống đó lại tìm đến tôi.

Nói rằng hiện có một vai nữ phụ độc ác cần tôi vào vai.

"Khi tôi trở nên độc ác, cay nghiệt, tham lam, Từ Thanh Châu, liệu anh có còn yêu tôi không?"

---

Máy bay từ từ hạ cánh, khung cảnh thành phố quen thuộc với dòng xe cộ tấp nập và những tòa nhà cao tầng hiện ra trước mắt.

Tôi nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, thở dài một hơi.

Nếu không phải hệ thống dùng cái c.h.ế.t để uy hiếp, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý quay về.

Dù sao, năm đó khi chia tay, chúng tôi đã ồn ào đến mức không thể cứu vãn.

Anh đuổi theo tôi đến tận sân bay, đuôi mắt đỏ hoe, giữa dòng người đông đúc, anh gọi tên tôi hết lần này đến lần khác, chỉ cầu xin tôi đừng đi.

Bốn mươi chín lần, mỗi tiếng gọi đều chứa đựng sự tuyệt vọng.

Nhưng cho đến khi bóng dáng tôi biến mất sau trạm kiểm soát an ninh.

Anh cũng không nhận được bất kỳ hồi đáp nào.

Lúc đó anh thực sự rất yêu tôi, yêu đến mức dù tôi nói thẳng với anh rằng tôi tiếp cận anh chỉ vì tiền, anh cũng chẳng hề bận tâm.

Tôi bán hết những thứ anh tặng, thậm chí cả chiếc nhẫn đó, rồi bước lên máy bay đến một đất nước xa lạ.

Trước khi chặn WeChat của anh, tôi để lại cho anh một câu cuối cùng:

"Xin lỗi nhé, Từ thiếu gia, chỉ là chơi đùa thôi, sao anh lại coi là thật chứ."

Ở sân bay, chàng trai gầy gò cúi gập người, gần như sụp đổ hoàn toàn, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từng hạt.

Trong những ngày tháng bị áp bức, bị xa lánh, bị bàn tán vì thân phận con riêng nhà giàu, người duy nhất đứng về phía anh, giờ cũng đã phản bội anh.

Tia sáng le lói duy nhất trong những ngày tháng u ám đột nhiên vụt tắt, cú sốc này đối với anh là quá lớn.

Cảnh tượng này bị người qua đường chụp lại đăng lên mạng.

Cụm từ "Chàng trai áo đen đuổi đến sân bay cầu xin tái hợp" ngay lập tức bùng nổ.

Thân phận của Từ Thanh Châu cũng bị người ta tìm ra ngay trong ngày hôm đó.

Cậu ấm giới thượng lưu Bắc Kinh, chỉ riêng chiếc dây buộc tóc trên cổ tay đã có giá trị hàng chục triệu.

Sáu năm trôi qua.

Vẫn liên tục có người đăng tải video so sánh về Từ Thanh Châu.

Chàng trai tiều tụy và thất thần ở sân bay năm nào đã trở thành ông trùm quyền lực của giới thượng lưu Bắc Kinh, đôi lông mày vừa thanh tú vừa lạnh lùng.

Phía dưới video kèm theo dòng chữ:

"Cô gái năm đó ở sân bay có hối hận không?"

-

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bach-nguyet-quang-tro-ve/chuong-1.html.]

Hối hận không ư?

Có lẽ vậy.

Giá như năm đó chia tay có thể ôn hòa một chút, thì nhiệm vụ hiện tại cũng sẽ không khó khăn đến thế.

[Phát hiện nữ chính Trì Thanh Thanh hiện đang ở quán bar KK, đề nghị ký chủ nhanh chóng đến hiện trường, lợi dụng thân phận bạch nguyệt quang để chế giễu và hạ thấp cô ta.]

Trì Thanh Thanh?

Cô tiểu thư nhà giàu năm lớp 12 cứ bám riết lấy Từ Thanh Châu đó sao?

Sau khi biết tôi là bạn gái của Từ Thanh Châu, cô ta thậm chí còn cố ý đến trước mặt tôi để khiêu khích, xé bài kiểm tra, hắt nước lạnh vào tôi, ép tôi chia tay với Từ Thanh Châu.

Tôi nhếch mép: [Hệ thống, mắt nhìn người của các cậu thật kém cỏi.]

[Ký chủ, cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ.]

Giọng nói của hệ thống vẫn lạnh lùng như cũ.

-

Quán bar lúc 12 giờ đêm thật náo nhiệt và ồn ào.

Tôi mặc chiếc váy đuôi cá màu đen, lắc lư theo điệu nhạc giữa những chàng trai cô gái đang nhảy múa cuồng nhiệt.

Dù tôi đã trang điểm đậm, nhưng người phụ nữ ở đằng xa vẫn nhận ra tôi.

Ánh mắt cô ta dõi theo từng cử chỉ của tôi.

Tôi vén tóc, để lộ gương mặt về phía cô ta.

Chẳng mấy chốc, tôi bị hai người đàn ông mặc vest đen kéo ra khỏi sàn nhảy.

"Quả nhiên là cô, Tống Tri Du.

"Không ngờ, cô còn dám quay lại."

Cô ta lắc lư ly rượu, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn tôi, giọng điệu cao ngạo y như năm nào.

Tôi xoa xoa cổ tay, ngồi xuống đối diện cô ta, dùng đôi mắt đầy ý cười nhìn cô ta: "Sao vậy, sợ bạch nguyệt quang này quay lại cướp mất Từ Thanh Châu của cô à?"

"Sợ? Sợ cái gì?"

Cô ta như nghe được chuyện cười vậy, ngay cả khóe môi cũng nhếch lên vài phần: "Người nên sợ, là cô mới đúng.”

"Năm đó cô không chỉ lừa tiền của anh ấy, mà còn lừa cả tình cảm của anh ấy. Anh ấy tìm cô mấy năm trời cũng không thấy, bây giờ thì hay rồi, tự cô xuất hiện, cô nên biết, Từ Thanh Châu ghét nhất là bị lừa dối và phản bội.

"Cô đoán xem, một người có thù tất báo như anh ấy, sẽ hành hạ cô như thế nào?"

Ánh mắt cô ta nhìn tôi mang theo vẻ hả hê.

"Ồ, nhưng điều đó cũng không thay đổi được sự thật rằng tôi là bạch nguyệt quang của anh ấy."

Giọng tôi thản nhiên.

Nụ cười trên môi cô ta rõ ràng đã nhạt đi vài phần.

"Đó là chuyện của quá khứ." Cô ta nhấn mạnh.

"Ít ra thì cũng đã từng là." Tôi nắm bắt điểm này không buông.

Trong tiếng nhạc ồn ào, chúng tôi nhìn nhau chằm chằm.

Nụ cười trong mắt tôi ngày càng đậm.

Loading...