Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch nguyệt quang tỉnh lại vả mặt thế thân - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:06:50
Lượt xem: 37

Ta đứng trên bục cao với hai tay chắp sau lưng, nhìn núi non sông xanh bao la, ta không khỏi tự hào về quyết định cầm quyền hoàn hảo của mình.

 

Ngay khi ta đang nghĩ về tương lai, một chồng thư từ bên dưới gửi đến.

 

Ta nhặt lá thư đầu tiên do cựu sư tôn không biết xấu hổ của ta viết.

 

Nhặt lá thư thứ hai, nó được viết bởi đại sư huynh mặt dày của ta.

 

"Đây là thư xin tha thứ hay là thư xin lỗi gì sao?"

 

Ta nhíu mày.

 

Hiện tại bại tướng dưới tay đều phổ biến phương thức cầu xin tha thứ như vậy?

 

Nó lén lút và bí ẩn, và ta không biết bí mật kinh hoàng nào được cất giấu trong đó.

 

Sự tò mò khiến ta mở bức thư ra.

 

Sư tôn: Ngọc Thanh, vi sư có một bí mật muốn nói cho ngươi biết...

 

Đại sư huynh: Ngọc Thanh sư muội, sư huynh có một bí mật muốn nói cho ngươi biết...

 

Nhị sư huynh: Ngọc Thanh sư muội, ta có một bí mật...

 

Ta:?

 

Tốt nhất là các ngươi thật sự có bí mật động trời.

 

Khi ta đọc lá thư đầu tiên, ta ch-ếc lặng.

 

Đọc xong lá thư thứ hai, ta nhíu mày, bí mật này nhìn quen quen.

 

Sau khi đọc xong tất cả các lá thư, ta trực tiếp hét lên!

 

Ông trời ơi, ngài có muốn xem những gì ngài đã làm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bach-nguyet-quang-tinh-lai-va-mat-the-than/chuong-10.html.]

 

Ngài chẳng thèm quan tâm đến một lỗi lớn như vậy.

 

Toàn bộ Tiên môn đều là bi kịch, ngoại trừ ta là người trung thực đã phá hỏng một nửa.

 

Thế giới này lấy Sở Oánh làm nữ chính trong một quyển tiểu thuyết, tương lai của nàng nhất định là hào quang vạn trượng.

 

Cho nên bọn họ hao hết tâm tư muốn lấy lòng nữ chính, liều mạng đối tốt với nàng, chính là vì muốn ôm đùi...

 

Một số lá thư gần như cùng một trọng tâm.

 

Ta cùng Sở Oánh là chơi giả, ta và ngươi mới là chơi thật…

 

Chơi với ông nội của ngươi à?

 

Tại sao không nói bi kịch này với ta ngày từ đầu mà giờ mới biết cầu xin tha thứ?

 

Còn lúc ôm đùi thì không nói cho ta biết, hiện tại đùi bị ta c.h.é.m còn muốn ôm đùi ta?

 

Còn giấc mơ thì sao?

 

Ta cười khẩy.

 

Chơi giả à?

 

Ta bị bọn họ m-ổ đan bị vứt bỏ bị sát hại cũng là giả dối sao?

 

Bây giờ mới nói cho ta biết điều này thì cũng đã muộn rồi!

 

Ta liếc nhìn, nhìn vào những từ bên dưới lá thư.

 

Nam chính trong cuốn sách là…

 

Đoàn Cẩn.

 

Ta híp mắt lại, cái tên này sao lại có chút quen mắt?

Loading...