Chạm để tắt
Chạm để tắt

BÁC SĨ THÚ Y XUYÊN ĐẾN THẾ GIỚI THÚ NHÂN - C19 - end

Cập nhật lúc: 2024-08-05 06:50:36
Lượt xem: 2,503

23.

 

“Em tỉnh rồi.”

 

Mấy thú nhân im lặng đứng tại chỗ, đôi mắt sâu thẳm, như phải chịu đựng một cảm xúc phức tạp nào đó mà tôi chẳng thể hiểu được.

 

“Là….. Các anh trói tôi lại à?”

 

Không ai trả lời tôi.

 

Bầu không khí không hiểu sao có hơi khẩn trương.

 

Tôi bấu chặt ngón tay vào lòng bàn tay, ngoài mạnh trong yếu chất vấn nói.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Quần áo của tôi đâu? Thả tôi ra, tôi muốn về nhà!”

 

Sói đen ngồi ở trước giường tôi, lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi.

 

“Người hôm qua nói chuyện với em là ai? Hai người cách nhau gần quá, tôi thật sự rất ghen tị.”

 

“Chuyện này không liên quan gì đến anh hết!”

 

Tôi hất tay hắn đi.

 

“Giờ các anh đang làm gì thế? Chẳng phải lúc trước đã bảo thanh toán xong rồi à?”

 

 “Không phải thanh toán xong.”

 

Xà Vương bước lên phía trước, ánh mắt lưu luyến.

 

“Lúc ấy chuyện chúng tôi làm rất nguy hiểm, vì sợ liên lụy đến em nên mới tạm thời rời đi.”

 

Huyền Phượng cũng trộm liếc tôi một chút.

 

“Trong thời gian em không ở đây, tôi đã biết nấu cơm rồi. Sau này nấu cơm cho em mỗi ngày cũng…. Không phải không được.”

 

Tôi kinh ngạc đến rớt hàm, sửng sốt một lúc lâu mới lẩm bẩm nói:

 

“.... Tôi, tôi muốn về nhà, các anh thả tôi ra.”

 

“.... Muốn về nhà? Được.”

 

Sói đen gật đầu.

 

Tôi không ngờ hắn đồng ý nhanh đến vậy, ngược lại có hơi không biết làm sao.

 

Lúc nói chuyện.

 

Sói đen cởi cà vạt.

 

Tôi rõ ràng trông thấy bên dưới cổ áo âu phục của hắn, đúng là một chiếc vòng làm từ kim loại.

 

Mặt hắn đầy vẻ kìm nén.

 

“Trên cổ ba chúng tôi đều đeo chiếc vòng này. Nếu em muốn rời đi, hãy mang theo đồ điều khiển này.”

 

Loại vòng cổ này tôi đã từng thấy qua.

 

Chuyên dùng để con người tra tấn thú nhân không nghe lời.

 

Chỉ cần nhấn nút điều khiển từ xa, vòng cổ sẽ phát ra dòng điện kích thích mãnh liệt, khiến thú nhân bị giật điện ngã xuống.

 

Thế nên.

 

Chỉ cần tôi muốn, dù có làm gì họ cũng được hết.

 

“Quyền lựa chọn nằm ở em.”

 

Sói đen thản nhiên cười một tiếng, nhét đồ điều khiển vào tay tôi.

 

“Cho dù lựa chọn của em là gì, chúng tôi đều không trách em.”

 

Thật đúng là….. Điên rồi…..

 

Tôi vô thức siết chặt đồ điều khiển từ xa.

 

“Rốt cuộc tại sao các anh lại làm như vậy….”

 

“Vì chúng tôi quá yêu em, em nói chúng ta gặp nhau chỉ toàn lời hoang đường và lừa gạt, vậy chúng ta bắt đầu lại lần nữa, có được không?”

 

“Chỉ cần em gật đầu, chúng ta sẽ lập tức ký kết khế ước thú nô thêm lần nữa.”

 

“Cho dù em muốn làm gì với chúng tôi, kể cả có ngược đãi chúng tôi như trước đây, chúng tôi đều có thể vui vẻ chịu đựng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/bac-si-thu-y-xuyen-den-the-gioi-thu-nhan/c19-end.html.]

“Cho nên, thê chủ…. Có thể ở lại không?”

 

Ánh nắng mùa hè xán lạn xuyên qua mặt gương chiếu những đốm sáng xuống mặt đất.

 

Tiếng ve kêu chói tai bay vào phòng.

 

Cuối cùng.

 

Tôi vẫn không ấn nút điều khiển.

 

Nhưng cũng chẳng gật đầu đồng ý.

 

Tôi chỉ mệt mỏi mà dùng chăn che kín mặt mình.

 

“..... Các anh ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

 

Một nụ hôn được đặt lên trán tôi qua lớp chăn.

 

“..... Được, chúng tôi sẽ cho em thêm thời gian.”

 

Trong những ngày tiếp theo.

 

Mặc dù các thú nhân bận rộn nhiều việc, nhưng mỗi ngày đều bỏ ra chút ít thời gian dành cho tôi.

 

Ở tầng hầm của biệt thự có phòng chiếu phim và phòng thể thao, trong vườn hoa có phòng tắm nắng, phòng đọc sách cũng toàn những cuốn sách mà tôi thích.

 

Họ cũng không hạn chế sự tự do của tôi, thiết bị điện tử trong nhà tùy tôi sử dụng.

 

Một đêm sau khi tôi bị giam cả tuần trời.

 

Ba người họ cùng lúc xuất hiện trước mặt tôi, mang theo một văn kiện chuyển dời quyền sở hữu tài sản.

 

Bọn họ chuyển dời tất cả tài sản mấy năm nay cực khổ để dành được cho tôi, để tôi ký tên.

 

Xà Vương ngồi bên giường, giơ bản vẽ hỏi tôi.

 

“Chúng tôi còn mua một mảnh đất, dự định xây một bệnh viện thú cưng cho em. Em muốn trang trí thế nào?”

 

Tôi không nhìn những bản vẽ đó, mà hỏi.

 

“Khi nào mới thả tôi đi?”

 

“Chúng tôi nói rồi, quyền lựa chọn ở em.”

 

Vương Xà dịu dàng hôn nhẹ đầu ngón tay tôi.

 

“Chỉ cần em ấn nút sốc điện, chúng tôi sẽ mất sức ngã xuống, em có thể lập tức rời khỏi đây.”

 

Tôi cắn cắn môi, cầm thiết bị sốc điện tiện tay đặt ở đầu giường lên.

 

“Thật sự cho là tôi không dám ư?”

 

Xà Vương cười một tiếng cổ vũ, xoa tóc của tôi.

 

Tôi một tay đẩy ngã hắn lên mặt đất, chân trần giẫm lên lồng n.g.ự.c trắng nõn rắn chắc của Xà Vương, thăm dò dịch xuống dưới từng chút một.

 

“Anh nói cho dù tôi làm gì, anh cũng sẽ không trách tôi….. Vậy thế này thì sao?”

 

Vương Xà dịu dàng lắc đầu.

 

Bởi vì quá kích động.

 

Cổ của hắn mất khống chế xuất hiện vảy trắng ở vài chỗ, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.

 

Huyền Phượng bên cạnh hung dữ trừng mắt liếc Xà Vương.

 

“Giang Miên! Sao em lại ban thưởng cho hắn—!

 

Tôi: “....”

 

Bầu không khí căng thẳng chẳng còn sót lại chút gì.

 

Tôi thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng.

 

Mấy giây sau.

 

Đồ điều khiển từ xa bị tôi một hơi ném ra ngoài, đụng vào vách tường, linh kiện văng tứ tung.

 

Thật ra, suy nghĩ kỹ hơn chút.

 

Cứ cãi nhau như vậy, rồi sống với nhau đến hết đời, thế cũng không tệ lắm.

 

[HOÀN]

 

Loading...