Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bà Đỡ Khó Sinh - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-04 00:50:48
Lượt xem: 296

Tôi bị buộc nằm sấp trên quan tài, không thể tin được nhìn mẹ tôi đi thẳng ra khỏi linh đường.

 

Cố gắng quay đầu nhìn những người xung quanh, khuôn mặt bọn họ rõ ràng rất sợ hãi. Né tránh ánh mắt của tôi, không chịu giúp tôi, cũng không ai chịu nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra. Dần dần bọn họ không dám nhìn tôi!

 

Tay chân tôi đều bị buộc trên quan tài, không cả giãy giụa được, nằm sấp giống con nhện.

 

Pháp sư Hồ đổi chiếc áo bào khác, khuôn mặt âm trầm, liếc tôi một cái, rồi nghiêng đầu tiếp tục làm lễ.

 

Linh đường lại ồn ào, giống như việc pháp sư già ch/ế/t chỉ là việc nhỏ vụn vặt.

 

Nhưng ở bên ngoài linh đường, thỉnh thoảng lại có tiếng người gào khóc.

 

Thức trắng hai đêm, đói bụng một ngày, vừa rồi giãy giụa mất nhiều sức, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi không biết từ lúc nào.

 

Tôi bị đánh thức không biết là do đói, do tiếng pháo hoa, hoặc là tiếng khiêng hòm quan tài.

Lúc này mới nhận ra quan tài đã đưa ra khỏi cửa lớn, cha tôi mặc đồ tang, tay cầm di ảnh.

 

Anh trai tôi luôn trốn tránh mấy hôm nay, cuối cùng cũng xuất hiện, đang khiêng một chiếc sàng tre để cúng tế, cầm lá cờ con cháu.

 

Hai bên đường đứng đầy người, rất nhiều người từng đến nhà tôi chúc tết năm mới, họ đều mặc đồ tang, sắc mặt đờ đẫn hoặc vui sướng.

 

Không ai nhìn về phía tôi.

 

Pháp sư Hồ làm lễ dọc đường, không biết người nào hét lên: “Ma quỷ tránh xa, nhường đường xe tang đến!”

 

Khi tiếng kèn vang lên, pháp sư Hồ mở một tờ giấy trắng, gọi tà ám trời đất, tà ám dương gian, thời gian, đọc lại một lần nữa.

 

Sợ mọi người nghe không hiểu, còn nói những ai tuổi nào, giờ nào sinh ra, nhất định phải tránh. Nói đến ba lần, cố ý cho người đi hỏi những người đưa tang.

 

Toàn bộ quá trình diễn ra rất nghiêm túc, đến cả thôn trưởng và những người khác cũng rất coi trọng.

 

Tranh thủ thời gian này, ông Tưởng hỗ trợ thắp hương nến cố ý mời thuốc những người khiêng quan tài: “Quan tài này sợ khó di chuyển, một lát nữa mọi người để ý tôi ra hiệu, cùng một lúc khiêng hòm di chuyển! ”

 

Tám người đàn ông đang nâng quan tài liếc nhìn tôi, im lặng hút thuốc, gật gật đầu.

 

Sau khi quay lại, pháp sư Hồ gi/ế/t gà dẫn đường.

 

Nhưng điều kỳ lạ là khi họ đang rải tiền, bất ngờ một cơn gió mạnh thổi qua.

 

Rất nhiều tiền giấy bay theo gió, không hề rơi xuống đất mà bồng bềnh bay theo gió.

 

Pháp sư Hồ sắc mặt tối sầm, anh ta bốc một nắm gạo ném lên không trung.

 

Hạt gạo rơi đập lên tiền giấy, những tờ tiền giấy chỉ lay động một chút, vẫn theo gió bay lên.

 

“Tiền giấy không rơi xuống đất, quỷ không xuống suối vàng.” Người đàn ông khiêng quan tài lớn tuổi nhất liếc nhìn tôi, phì phèo điếu thuốc: “Tiền mua đường này quỷ không nhận, mọi người tỉnh táo đi!”

 

Pháp sư Hồ cũng căng thẳng, nhưng đã đến giờ đưa tang, chỉ quát to một tiếng: “Chuẩn bị sẵn sàng…”

 

Những người đàn ông khiêng quan tài hít sâu một hơi hạ eo, chờ hiệu lệnh, rồi đồng thời nâng lên quan tài.

 

Đúng lúc đó, tôi chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích.

 

Con gà trống buộc trên lưng tôi, không ngừng kêu cục tác như gà mái đẻ trứng.

 

Nhưng trước khi khiêng hòm lên, phải đốt pháo, những người xung quanh dường như không nghe thấy tiếng kêu kì quái của gà trống.

 

Một tiếng hô: “Khiêng quan tài lên!”

 

Những người khiêng quan tài hạ eo, cùng hô lên một tiếng : “Hàaa…!”

 

Cùng ra sức cầm thanh đỡ quan tài! Thân thể tôi bị trói vào quan tài cũng lung lay theo.

 

Những người khiêng quan tài cùng lúc nâng quan tài lên cao, vì dùng sức quá mạnh nên quan tài lung lay dữ dội, 

 

Rất may có người bên phụ trách tang lễ để ý, vội vàng đỡ quan tài.

 

Khi quan tài nâng lên, dây thừng cũng không thắt chặt, giống như bay lên.

 

Cha và anh trai tôi nhìn quan tài được nâng lên, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng b.ắ.n một phát pháo, ra hiệu nhanh chóng rời đi.

 

Sắc mặt những khiêng quan tài có vẻ khó xem, nhưng đã b.ắ.n pháo dẫn đường nên họ đành phải kiên trì khiêng quan tài về phía trước.

 

Tôi nằm trên quan tài, nhìn dây thừng lỏng lẻo một nửa, cũng biết không ổn.

 

Cho dù là quan tài trống rỗng, nhưng tôi và quan tài cộng lại, cũng không thể khiến dây thừng lỏng ra được.

 

Nhưng cha và anh trai tôi không nhận ra, dọc đường làm lễ, còn vui vẻ cúi chào đáp lễ mọi người.

 

Bà nội tôi có danh tiếng tốt trong thôn, có những đám tang đi qua, bà còn cố ý đặt một chiếc bàn lớn ở cách cửa nhà tôi không xa, bày hương nến, rải tiền giấy, đốt pháo.

 

Nhưng cho dù là ai ném tiền giấy, đều bi gió vòng quanh, bồng bềnh lên xuống trên không trung, không rơi xuống đất.

 

Khi đoàn đưa tang đi về phía trước, tiền giấy lơ lửng trên không trung càng nhiều, rậm rạp như những bóng ma đi theo sau đoàn đưa tang.

 

Những người đưa tiễn cũng cảm thấy không ổn, xì xào bàn tán.

 

Tiếng pháo nổ vang không ngừng, trừ tôi ra, không ai nghe thấy tiếng gà trống kêu cục tác.

 

Như gà mái vừa đẻ trứng, hoặc như tiếng cười khúc khích quái dị.

 

Đi qua mấy nhà, nhiều trẻ con chạy đến ven đường, cố với tiền giấy trên không hoặc nhặt pháo chơi.

 

Bọn trẻ tụm năm tụm ba, chạy tới lui hai bên quan tài, vừa nhặt vừa hát: “Quỷ nâng quan tài, gà trống gáy, con trai cháu trai đừng vội cười, tiền giấy bay, hương khói nồng, cháy hết hương nến đến suối vàng. ”

 

Bọn chúng hát có vần điệu, giống như trong lớp học thuộc lòng bài đọc. Còn chạy xung quanh, thỉnh thoảng nhặt pháo, cầm hương ném lung tung.

 

Cha và Khổng Vũ Hiên đang thả lỏng khi quan tài được nâng lên, cũng bắt đầu đen mặt.

 

Pháp sư Hồ ý bảo người khác đuổi những đứa trẻ này đi.

 

Tôi đang nằm trên quan tài, đảo mắt nhìn xung quanh.

 

Nghe bọn trẻ hát: “Quỷ nâng quan tài”, nhìn sợi dây thừng nhẹ nhàng rung rinh, cúi đầu nhìn xuống dưới.

 

Nhưng tôi bị trói ở giữa quan tài, đầu cúi thấp, cằm chạm nắp quan tài, nhìn không thấy phía dưới.

 

Cố nghiêng đầu lệch sang một bên quan tài, nhìn sang một bên.

 

Nhưng vẫn không nhìn được phía dưới quan tài, chỉ nhìn được tấm gỗ mép quan tài.

 

Những bàn tay nhỏ màu trắng xanh, bám vào quan tài, nâng nó lên. Chắc cảm giác được tôi đang nhìn, cô bé tối hôm qua ngồi trên người tôi, đột nhiên thò đầu ra phía trước quan tài. Nhếch miệng cười với tôi, sau đó lại rụt vào.

 

Chỉ còn một đôi bàn tay nhỏ xanh trắng, nâng quan tài. Giờ thì ngốc đến mấy tôi cũng biết mấy cô bé đó là tiểu quỷ!

 

Pháp sư Hồ nghe bọn trẻ hát ca d.a.o cũng sợ hãi, đang cúng tế trên đường, anh ta cầm một con gà trống gi/ế/t ch/ế/t. Trộn m/á/u gà và gạo, giơ lên cao rồi đưa cho người thắp hương nến.

 

Tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra, người thắp hương nến liền cầm lên cao, đi về phía bên này.

 

Vừa đi một bước vừa cầm gạo, hướng trên đầu tôi ném.

 

Gạo này trộn với m/á/u gà, mùi tanh, ném lên đầu tôi, da mặt tôi đau nhức, có hạt còn rơi vào mắt. Sau đó phía dưới quan tài vang vọng tiếng hét chói tai.

 

Sợi dây thừng đang nhẹ nhàng rung rinh cũng kéo thẳng lại.

 

Những người nâng quan tài eo cong lại, chân đi không được, quan tài từ từ rơi xuống.

 

Pháp sư Hồ thấy thế, như chuẩn bị sẵn, lấy ra mấy tờ bùa, dán trên thanh khiêng quan tài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ba-do-kho-sinh/chuong-4.html.]

 

Một đội khiêng quan tài khác đến bên cạnh, cong những chiếc cọc của họ sang một bên dây quan tài, sau đó hô khẩu hiệu, thêm những chiếc cọc để cùng nhau khiêng quan tài.

 

Vậy nên quan tài mới không bị rơi xuống!

 

Pháp sư Hồ lại liếc nhìn tôi, kéo một mảnh vải màu vàng có vẽ bùa chú che mắt tôi lại.

 

Tôi không thể nhìn thấy gì, nhưng vẫn cảm giác được quan tài bị nâng lên.

 

Mọi chuyện dường như đang suôn sẻ, ngoại trừ tiếng pháo và tiếng con cháu đang chào người dọc đường, tiếng kèn xô-na, còn tiếng gà trống kêu cục tác thì biến mất.

 

Lòng tôi dần dần chùng xuống, bà nội bị ch/ế/t kỳ lạ, chỉ cần tôi đi xuống khỏi quan tài liền có người ch/ế/t.

 

Còn quỷ khiêng quan tài, nghĩ đến con gái bà Bốn khóc lóc nói bà nội “làm ác”.

 

Nhưng bà nội là bà đỡ nổi tiếng khắp vùng, ch/ế/t rồi, có nhiều người bái lễ dọc đường, thực ra bà đã gây tội nghiệt gì?

 

Bây giờ cháu trai Khổng Vũ Hiên xuất hiện, tôi làm thế thân, chẳng lẽ phải chôn cùng bà nội?

 

Sống mũi cay cay, tôi thấy sợ hãi.

 

Từ nhỏ cha mẹ không thích tôi, tôi theo bà nội sống, đúng là trong cái nhà này bà là người tốt với tôi nhất.

 

Nhưng tôi biết rõ, bà rất yêu chiều Khổng Vũ Hiên.

 

Mỗi lần bà nhìn tôi, đều ngây người.

 

Cha tôi đã nhiều lần trước mặt tôi cùng bà nội càm ràm, tại sao phải nuôi tôi, nuôi lớn để chăm sóc con trai nhà người khác.

 

Nếu không có tôi, ông ta có thể sinh thêm nhiều con trai, là người của họ Khổng.

 

Mỗi lần như vậy bà nội đều đưa tiền riêng cho ông ta, nói ông ta không hiểu.

 

Sau này lớn hơn, thành tích học tập của tôi tốt, cha tôi lại càng tiếc nuối, ông ta nói nếu khả năng học giỏi của tôi đổi cho anh trai thì thật tốt, đáng tiếc là của nhà khác.

 

Càng nói càng tức giận, cảm thấy tôi đã cướp thành tích học tập của Khổng Vũ Hiên, mỗi lần nhìn thấy tôi liền đánh m/ắ/ng.

 

Sau đó bà nội thường thở dài, nấu canh cho tôi uống.

 

Có một lần cha tôi đến, tôi nịnh nọt lấy lòng ông ta, bưng bát canh cho ông ấy uống.

 

Nhưng cha tôi vừa uống hai ngụm, bà nội thấy được, sợ hãi tái mét mặt.

 

Bảo ông móc cuống họng nôn ra, đổ xà phòng rửa dạ dày.

 

Từ đấy bà nội dặn tôi, nước canh này để tôi tẩm bổ cơ thể, chỉ có bé gái được uống, không được cho cha và anh tôi uống.

 

Cha tôi cũng càng thù ghét tôi hơn, mỗi lần thấy tôi, phải giơ tay đánh hai cái.

 

Thế nên tôi mà thấy ông ta sẽ đi đường vòng tránh mặt.

 

Một ngày một đêm bị bỏ đói, vừa nghĩ đến canh thịt, bụng kêu vang.

 

Canh thịt đấy, là dùng gì nấu?

 

Tôi suy nghĩ, hình như là canh thịt nạc, dạ dày bò.

 

Cách vài ngày, bà nội sẽ hầm cách thủy một lần, chỉ mình tôi uống.

 

Vì vậy nên tất cả mọi người đều nói bà nội thương tôi nhất.

 

Nhưng dạ dày đấy, mùi vị rất tanh, khó ăn.

 

Bây giờ tôi đói bụng, cảm thấy nhớ mùi vị này.

 

Chắc hồi bé ăn nhiều quá, nên thứ duy nhất tôi nhớ kỹ chính là canh thịt này.

 

Bà nội luôn nói, cơ thể tôi không tốt cần bổ sung dinh dưỡng, chỉ mình tôi được ăn.

 

Sau này chắc không còn đươc ăn nữa rồi…

 

Tôi đói đến muốn ngất đi, chợt nghe thấy tiếng mấy cô bé hát ca dao: “Qua cầu, qua cầu, em bé qua cầu.”

 

Theo thanh âm này, con gà trống buộc trên lưng tôi, bắt đầu kêu cục tác…

 

Dây thừng trên hòm quan tài cũng siết chặt lại phát ra tiếng kêu “cạch cạch”

 

Mười người khiêng hòm quan tài, đang dần chìm xuống.

 

Tôi vội ngẩng đầu, muốn nhìn xem đến đâu rồi.

 

Vừa ngẩng đầu lên, một cơn gió mạnh thổi đến, những lá cờ trắng tung bay, những bông hoa giấy trên vòng hoa kêu xào xạc.

 

Trong cơn gió mạnh này, tôi dường như nghe thấy tiếng thở dài của thanh niên áo trắng.

 

Sau đó, mảnh vải vàng che mắt tôi bị một bàn tay gần như trong suốt giật ra.

 

Lúc đó tôi mới nhận ra, đã đến cây cầu ở đầu thôn, đám tang nhất định sẽ đi qua nơi này.

 

Những cơn gió ma quái, cuốn tiền mua đường trên không trung.

 

Còn trên cầu đá, một đám bé gái, có lớn hoặc nhỏ, nắm tay nhau đi ba vòng trong ba vòng ngoài như chơi trò chơi, vừa nhảy vừa hát: “Vừa qua khỏi cầu Nại Hà, lại đi qua cầu đá. Không hận cha, không hận mẹ, chỉ hận bản thân xui xẻo. Dưới cầu đá, cầu Nại Hà, kiếp sau không khóc, không đau khổ”

 

Lại là qua cầu…

 

Khi các bé gái hát, quan tài dường như nặng hơn, những sợi dây thừng khiêng quan tài càng căng chặt. Hai nhóm mười sáu người khiêng quan tài giữa những trận gió mạnh thổi bay tiền giấy cố hô vang khẩu hiệu, muốn khiêng lên quan tài nhưng không được.

 

Cơ thể bọn họ càng cúi xuống thấp hơn, con gà trống buộc trên lưng tôi kêu cục tác, hòa cùng âm thanh hô khẩu hiệu, rõ ràng đã lấn át tiếng hô khẩu hiệu. 

 

Lần này, tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy tiếng kêu kỳ lạ của con gà trống.

 

Tôi cố gắng ngẩng cao đầu lên, muốn nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.

 

Nhưng ngẩng đầu lên, chỉ thấy thanh niên áo trắng đứng ở trước quan tài, vẻ mặt thương xót, chỉ về phía cầu đá.

 

Ngay lúc đó, tay tôi chạm đến bọc giấy mà anh ta đã đưa cho tôi.

 

Trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, ngón tay đẩy ra tờ giấy mỏng, lấy mảnh vỡ đá cuội bên trong ra.

 

Kỳ lạ, mảnh vụn đá cuội dường như rất sắc bén.

 

Chỉ hơi cứa một chút, sợi dây thừng thô to như ngón cái liền đứt đoạn.

 

Tôi vội vàng thừa dịp bọn họ không nâng quan tài tiến lên nữa, ở dưới mảnh vải che đậy, im lặng cắt đứt toàn bộ dây thừng.

Ngay khi tôi cắt đứt toàn bộ dây thừng trên người, con gà trống buộc trên lưng, đột nhiên ngẩng cổ kêu cục tác… cục tác…

 

Nó đứng thẳng, hai chân chộp lấy lưng tôi, dường như rất khỏe, đè nặng xuống.

 

Quan tài ngày càng nặng hơn, trong nháy mắt rơi xuống đất.

 

Không có dây thừng trói buộc, trong nháy mắt tôi bị lăn từ trên quan tài xuống.

 

Tôi bị rơi choáng váng, tay chân ê ẩm, chưa kịp đứng lên, đã nghe thấy tiếng cha hét to: “Nhanh bắt lấy nó, nếu không chôn nó cùng quan tài, những ai từng nhờ mẹ tôi đỡ đẻ sẽ ch/ế/t! Nhanh lên!”

 

Tôi ngơ ngác, nói vậy là, bọn họ thật sự muốn ch/ôn sống tôi cùng quan tài của bà nội?

 

Tại sao những người từng nhờ bà nội tôi đỡ đẻ, đều phải ch/ế/t?

 

Loading...