Chạm để tắt
Chạm để tắt

Anh Vì Em Chắn Gió Che Mưa - Chương 15,16,17: Họ sẽ thích em.

Cập nhật lúc: 2024-08-01 12:39:05
Lượt xem: 468

15.

Ngày cuối cùng của chuyến đi, Tống Thận nói anh muốn đến một nơi, bảo tôi đợi anh. Như thể không yên tâm, anh còn dặn dò tôi nếu có đi ra ngoài thì phải đặc biệt chú ý an toàn.

Suốt chuyến đi tôi luôn ở bên anh ấy, giờ phải chia tay đột ngột, tôi không khỏi cảm thấy hơi tiếc nuối.

Tôi nắm lấy vạt áo của anh, nói nhỏ: "Đó là nơi nào thế? Anh có thể dẫn em đi cùng không?"

Anh quay lại, một lúc sau mới nói: "Được."

Xe buýt dừng lại, anh nắm tay tôi đi về phía trước, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng bán đồ tang lễ.

Trước cửa hàng có bày hoa cúc vàng và trắng, cả hoa thật và hoa giả. Những ngôi nhà giấy, xe hơi giấy, quần áo giấy đều rực rỡ sắc màu, không u ám, mà giống như những tác phẩm nghệ thuật.

Tống Thận nhanh chóng đi ra, mang theo một túi tiền âm phủ và nhang, không nói gì, nắm tay tôi đi tiếp.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Tôi mới nhận ra hôm nay anh ấy mặc toàn đồ đen.

Khi xuống xe lần nữa, chúng tôi đã ở cổng nghĩa trang liệt sĩ.

Vị trí của nghĩa trang rất kín đáo, vào đây cũng cần thực hiện nhiều thủ tục. Tống Thận đã hoàn thành các thủ tục, người bảo vệ mở cổng, ra hiệu cho chúng tôi vào.

Tôi bắt đầu nhận ra Tống Thận đưa tôi đến đây để làm gì, nhìn xuống đôi bốt đỏ của mình, hơi lưỡng lự.

Màu sắc... quá sáng.

Tống Thận đi thêm vài bước, thấy tôi không theo kịp, anh ấy khẽ nhướng mày.

Đó là ánh mắt hỏi han.

Tôi nói: "Anh có thể đợi em một chút được không? Em sẽ cởi giày ra."

Anh ấy không hiểu, nhíu mày: "Em sẽ bị lạnh. Hơn nữa bên trong có một đoạn đường rải sỏi, em sẽ bị đau."

Tôi đã nhanh chóng cởi giày bốt ra, nhét vào ba lô, cười: "Không sao đâu, đi thôi."

Người bảo vệ cười rồi nói: "Em gái, những người nằm trong đó đều là liệt sĩ, họ không bận tâm về những điều này đâu."

Tống Thận lúc này mới hiểu, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Anh ấy đặt túi đồ xuống, đi tới gần tôi.

"Em đến, họ sẽ rất vui." Anh ấy nói.

Sau đó anh mở ba lô của tôi lấy đôi bốt ra, đặt mắt cá chân của tôi lên đầu gối của anh, cẩn thận buộc lại dây giày.

Anh làm mọi thứ rất tỉ mỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-vi-em-chan-gio-che-mua/chuong-151617-ho-se-thich-em.html.]

Người bảo vệ cười đứng một bên, không nói gì thêm.

Còn mặt tôi thì đỏ bừng lên.

Nhìn ngón tay thon dài của anh ấy, tôi bỗng trở nên mơ màng.

Nhớ lại lần đầu tiên gặp, anh ấy cũng đã làm vậy, nắm lấy mắt cá chân của tôi sau đó xịt thuốc Yun Nam Bạch Dược.

Cuối cùng cũng buộc xong dây giày.

Tống Thận kéo tôi lên, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

16.

Chúng tôi bước qua con đường rải sỏi, đi qua những hàng cây tùng bách rồi dừng lại trước một ngôi mộ.

Đó là ngôi mộ chung của bố mẹ Tống Thận.

Họ đã hy sinh hơn mười năm trước, khi Tống Thận mới sáu tuổi. Trên bia mộ, ở phần đáng lẽ để ghi tên con cháu lại không có tên của Tống Thận.

Có thể thấy rằng nhân viên nghĩa trang đã dọn dẹp rất kỹ lưỡng, nơi này rất sạch sẽ, không có lá khô hay cành cây rụng.

Tống Thận lấy khăn giấy từ trong túi ra, nhẹ nhàng lau bức ảnh trên bia mộ. Trong ảnh, hai người đang mỉm cười rạng rỡ, nét mặt của họ có chút giống với Tống Thận.

Tống Thận đứng thẳng dậy, châm vài nén hương đưa cho tôi. 

Tôi vội nhận lấy, cúi lạy nhiều lần. Lạy xong, tôi cầm hương trong tay, chờ Tống Thận. Anh ấy vẫn giữ nguyên tư thế cúi lạy. Lâu lắm không thấy anh ấy cử động, có lẽ anh ấy đang trò chuyện với bố mẹ trong lòng.

Ánh mắt tôi vô thức nhìn lại bức ảnh trên bia mộ.

Tống Thận cắm hương vào đất, tôi cũng bước tới cắm.

Tro hương tích tụ quá lâu, chỉ cần đụng nhẹ là rơi xuống, rơi lên mu bàn tay tôi.

Nóng quá...

Tống Thận phản ứng còn nhanh hơn tôi, anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, mở nắp chai, nhanh chóng đổ nước lên mu bàn tay tôi.

Thực ra chỉ là cơn đau thoáng qua, rất nhanh liền hết. Tôi làm quá lên, cảm thấy khá ngượng ngùng.

ó vẻ như anh đang suy nghĩ gì đó.

Tôi nhẹ nhàng gọi: "Tống Thận? Anh đang nghĩ gì thế?"

Anh cười nhẹ: "Nhớ lại lúc nhỏ, anh cũng bị bỏng tay như vậy. Mẹ anh cũng như tôi bây giờ, vội vàng mở nắp chai rồi đổ nước."

Anh chỉ đơn giản kể lại chuyện cũ, nhưng bỗng nhiên tôi lại rất muốn ôm anh ấy.

Nếu ngay cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng có thể nhớ rõ ràng. Vậy những năm qua, rốt cuộc anh đã bao lần hồi tưởng lại kỷ niệm về bố mẹ?

Loading...