Chạm để tắt
Chạm để tắt

ÁNH TRĂNG SÁNG CỦA CHỒNG TÔI - Chương 05

Cập nhật lúc: 2024-07-27 12:25:10
Lượt xem: 2,477

10.

 

Sau khi tôi thu dọn xong các mảnh giấy, đã hai giờ trôi qua.

 

Lúc này, điện thoại di động của tôi bỗng nhiên sáng lên.

 

‘Tinh tinh!’

 

Là tin nhắn của Khương Trì.

 

[Đình Đình, công ty tạm thời có việc cần anh tăng ca, em không cần chờ anh nhé, nghỉ ngơi sớm một chút.]

 

A, tôi không cần điều tra cũng biết nhất định Khương Trì đang ở cùng một chỗ với Tô Văn.

 

Cũng tốt, rất hợp ý tôi.

 

Trước tiên tôi giấu kỹ những mảnh nhật ký, những thứ này đều là chứng cứ kiện Khương Trì ra tòa.

 

Sau đó, tôi lại sai người chuyển cái bàn Khương Trì giấu cuốn nhật ký đến nhà bố mẹ tôi.

 

Bình thường cái bàn này đều được khóa lại, chìa khóa do Khương Trì giữ, nhiều năm đều không mở ra. Gần đây Khương Trì và ánh trăng sáng của hắn có mùa xuân thứ hai nên mới bắt đầu thường xuyên viết nhật ký.

 

Nếu không phải hắn luôn ở trong phòng làm việc vụng trộm viết nhật ký, thậm chí còn khóa chặt ngăn bàn không cho tôi xem thì tôi sẽ không nổi lên hứng tò mò với đồ vật trong bàn.

 

Nếu không phải hắn thường xuyên mở khóa thì hắn cũng sẽ không quên khóa lại rồi tình cờ bị tôi mở ra.

 

Nào có trùng hợp gì đâu, tất cả đều đã được định sẵn từ ngày hắn ngoại tình rồi.

 

Cuối cùng, tôi đặt một chiếc bàn làm việc sang trọng khác.

 

Tất cả đã sẵn sàng, chỉ chờ Khương Trì mà thôi.

 

 

Ngày hôm sau, lúc trở về Khương Trì có vẻ khá mệt mỏi, vừa nhìn đã biết hắn bị sắc đẹp đào rỗng thân thể.

 

Hắn vừa mới chuẩn bị trở về phòng khách nghỉ ngơi, tôi ra vẻ thần bí tiến lên nói cho hắn biết một tin vui.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trang-sang-cua-chong-toi/chuong-05.html.]

Không đợi hắn kịp phản ứng lại, tôi đã mở cửa phòng làm việc, chỉ cho hắn thấy chiếc bàn làm việc mới mua.

 

“Anh vui không? Đây là quà tặng kỷ niệm mười năm chúng ta kết hôn đó, em còn nhận được một cái ghế mát xa, rất thoải mái nữa.”

 

Nói xong, tôi sợ buổi triển lãm chưa đủ toàn diện, còn bật điều khiển từ xa của chiếc ghế mát xa lên.

 

“Trần Đình, cái bàn cũ đâu?”

 

 

Trong tiếng ghế mát xa ong ong, sắc mặt Khương Trì nhanh chóng đen xuống.

 

“Em tặng bàn đó cho bố rồi, anh cũng biết mà, gần đây ông mê thư pháp lắm, đang thiếu một cái bàn gỗ để ngồi viết cho tiện.” Tôi cười nói.

 

“Sao em cho mà không hỏi ý anh… trong ngăn bàn đó còn có giấy tờ quan trọng của anh, em mau đòi lại đi!”

 

 

Khương Trì tức giận đến nỗi nói năng không trọn vẹn, tôi đứng ở bên cạnh có thể nhìn thấy hắn đang siết chặt nắm tay.

 

Ai da, tức giận rồi ư, cái gọi là giấy tờ quan trọng chẳng phải là quyển nhật ký kia và giấy vay nợ của Tô Văn sao.

 

Không phải hắn nói đấy là chân ái của cuộc đời sao? Sao chân ái của cuộc đời hắn lại gửi giấy vay nợ cho hắn chứ. Đừng nói là giấy vay nợ là màu hồng nhạt, còn có dấu môi đấy nhá.

 

“Anh tức tối cái gì thế, cái bàn kia của anh đã bị khóa chặt, còn ai trộm được giấy tờ của anh nữa? Hay là anh đưa chìa khóa cho em đi, để mai em đến nhà bố lấy về cho anh?”

 

 

Tôi đoán chắc hắn không dám đưa chìa khóa cho tôi, dù sao hắn không thể để người khác thấy đồ trong ngăn kéo được.

 

“Bằng không anh tự đi lấy cũng được, em đỡ phải đi lại.” Nói xong, tôi tủi thân ngả mình vào ghế mát xa. Chiếc ghế đắt tiền này quả thật rất thoải mái, còn có chức năng làm ấm.

 

Giờ tôi cứ nằm đây tận hưởng cái ghế mát xa này thôi, hắn có nói gì đi nữa thì tôi chẳng sợ, vì dù sao người vội vàng cũng không phải tôi.

 

11.

 

Khương Trì thấy tôi không phối hợp, quay đầu đi ra ngoài gọi điện thoại cho bố tôi.

 

“Loảng xoảng!”

 

Không quá mấy phút sau, bên ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng sập cửa, từ khe cửa tôi nhìn thấy Khương Trì nổi giận đùng đùng đạp lên cửa phòng ngủ.

Loading...