Chạm để tắt
Chạm để tắt

ÁNH TRĂNG SÁNG CỦA CHỒNG TÔI - Chương 02

Cập nhật lúc: 2024-07-27 12:22:44
Lượt xem: 942

“Em xin lỗi Tô Văn đi.” Tư thế chính khí lẫm liệt, phối hợp với đóa bạch liên hoa khóc lóc sướt mướt suốt cả bữa tiệc bên cạnh, người không biết còn cho rằng tôi đã gây nên tội ác tày trời gì đó.

 

“Nếu em không xin lỗi thì sao?”

 

Quả thực tôi bị hắn chọc giận đến mức bật cười, sao trước kia tôi không phát hiện ra Khương Trì dũng cảm như vậy.

 

“Anh... em…” Phỏng chừng Khương Trì cũng không nghĩ rằng tôi luôn luôn thuận theo hắn lại phản bác hắn như thế.

 

“Thế nào, muốn ly hôn với em sao? Hay là chúng ta ly hôn luôn đi?” Tôi cũng lười nói dông dài với hai người này, thẳng thắn vào luôn trọng điểm.

 

Vừa nói ra lời này, Khương Trì và Tô Văn đều m.ô.n.g lung nhìn tôi.

 

“Cái kia, Đình Đình, cậu đừng kích động mà. Chắc là giữa cậu và Tiểu Trì có hiểu lầm gì đó rồi, hai người nói chuyện với nhau đi, tớ đi trước đây.”

 

Lúc này, thắt lưng của bạch liên hoa không đau nữa, hai chân cũng không còn mềm nhũn, cần người đỡ nữa, lập tức xách túi rời đi.

 

Nhìn dáng vẻ mạnh mẽ này, tôi thấy cô ta có đi tham gia thi đấu cũng không thành vấn đề.

 

5.

 

Tô Văn đi rồi, để lại tôi và Khương Trì đối mặt với nhau.

 

“Hay là anh tiễn người ta về đi?”

 

Khương Trì hít sâu một hơi, khôi phục lại vẻ nho nhã quen thuộc trước kia của mình.

 

“Đình Đình, Tô Văn là bạn tốt hơn mười năm của chúng ta, em không nên đối xử với cô ấy như thế, như vậy sẽ đắc tội với người ta đấy, em biết không.”

 

Tôi đã từng thích dáng vẻ tao nhã, lịch sự của Khương Trì như thế nào thì hiện tại, tôi càng chán ghét hắn bấy nhiêu.

 

 

“Em đắc tội với cô ta thì cô ta có thể làm gì em? Gọi lão chồng trốn nợ ở nước ngoài về đánh em à?”

 

“Trần Đình!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trang-sang-cua-chong-toi/chuong-02.html.]

Quả nhiên, chỉ cần nhắc tới chồng của Tô Văn, Khương Trì sẽ tức giận.

 

“Làm sao vậy, em nói không đúng sao?” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Khương Trì cho đến khi hắn bắt đầu né tránh ánh mắt của tôi.

 

“Được rồi, anh biết rõ rồi mà, em vẫn rất chờ mong ngày kỷ niệm mười năm của chúng ta đó. Tô Văn không xử lý tốt vấn đề nợ nần ở nhà cô ta mà cứ tới đây lây xui xẻo cho chúng ta, anh nói xem em có thể không tức giận sao.”

 

Tôi tóm lấy tay Khương Trì, lắc qua lắc lại.

 

Bằng mắt thường có thể thấy được thái độ của Khương Trì đã dịu hẳn đi: “Cô ấy còn chưa nói gì…” Khương Trì cầm ngược tay tôi: “Một mình cô ấy chăm con cũng không dễ dàng…”

 

Tôi hất tay Khương Trì ra: “Đau lòng? Hay là anh đi giúp cô ta đi?”

 

“Anh không có ý này, em toàn suy nghĩ cái gì vậy.” Khương Trì xấu hổ xua tay.

 

Tuy rằng khách khứa đã đi cả rồi nhưng trên sân còn có không ít nhân viên phục vụ, vừa rồi chúng tôi cãi vã khiến bọn họ liên tục nhìn về phía này. Tôi cũng không muốn người khác vây quanh đứng xem nên để Khương Trì đi trả tiền, tôi tự mình về nhà trước.

 

6.

 

Việc đầu tiên khi về đến nhà là dọn dẹp đống giấy rách nát trên giường.

 

Trần Đình tôi, đây lần đầu tiên trong hơn ba mươi năm, bị sỉ nhục nhiều như vậy.

 

Bạn tốt nhất của tôi, người chồng tôi yêu sâu đậm, hai bọn họ liên thủ lại lừa gạt con ngốc như tôi suốt mười năm.

 

Tôi thu dọn giấy vụn trên giường, trên đống giấy vụn tràn đầy lời yêu thương của Khương Trì dành cho Tô Văn.

 

Khương Trì yêu Tô Văn mười bảy năm.

 

Còn nhiều hơn bảy năm so với cuộc hôn nhân của chúng tôi.

 

Từ khi gặp nhau đến khi hiểu nhau, trong nhật ký của Khương Trì, hắn từng hoài niệm rất nhiều lần về tình yêu của hắn và Tô Văn.

 

Xinh đẹp, u buồn lại phiền muộn.

 

Trong nhật ký của Khương Trì, Tô Văn chính là cô gái giống như đóa hoa đinh hương.

 

Loading...