Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược) - Phiên Ngoại của Tạ Vãn Dương (9)

Cập nhật lúc: 2024-07-01 22:06:12
Lượt xem: 193

10.

Hiệu Hiệu qua đời năm thứ 45.

Lúc này tôi đã 72 tuổi, tóc bạc trắng xóa. Hai năm trước tôi đã dọn vào viện dưỡng lão mà khi xưa Hiệu Hiệu đặt cho mẹ vợ. Đoạn thời gian gần đây, tôi thường nằm mơ thấy Hiệu Hiệu của tôi.

Cô ấy quay lưng về phía tôi, đang cười nói vui đùa cùng người khác. Nhưng cứ mỗi khi tôi muốn nhích lại gần thì cô ấy liền sẽ không còn cười nói nữa.

Haiz...

Nhìn lại cuộc đời này, tôi của thuở thiếu thời thanh xuân đắc ý. Đến tuổi trung niên thì một bước sai, ngàn bước sai. Đến mức khiến cho nửa cuộc đời còn lại chỉ có thể sống trong hối hận và ốm đau tra tấn triền miên.

Tôi chỉ kịp nhận ra được hai điều trân quý nhất trong cuộc đời mình chính là: Tôi đã gặp được Hiệu Hiệu, cùng nên duyên vợ chồng với cô ấy. 

Cái thứ hai chính là thành công tiễn bước 158 đứa trẻ thoát khỏi cảnh núi non vùng sâu.

Đến khi sắp gần đất xa trời, tôi hẹn gặp đàn anh ở một quán cà phê nhỏ. Tôi sắp xếp, đóng lại những bản thiết kế của Hiệu Hiệu thành một quyển tập rồi giao cho đàn anh. Anh ta hỏi tôi: "Đây là cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trang-chua-tan-90-ngay-dem-nguoc/phien-ngoai-cua-ta-van-duong-9.html.]

Tôi đáp: "Trong quyển nhật ký của Hiệu Hiệu có viết: “Chết không phải là điểm cuối của cuộc đời. Lãng quên mới phải!”. Những bản thiết kế này đi theo tôi cũng chỉ là chôn vùi theo thời gian. Theo anh mới có thể giữ cho Hiệu Hiệu vĩnh viễn rực sáng."

Đàn anh nhận bản thiết kế, nhưng lại nói: "Dù không có những thứ này thì tôi cũng sẽ không để cô ấy bị lãng quên." 

Đàn anh vừa nói vừa chỉ tay sang tiệm áo cưới ở phía đối diện đường cái. Nó có tên là [Nguyệt Sắc].

Lúc nãy tới đây tôi không chú ý đến, mặt tiền của cửa hàng áo cưới này rộng khoảng 100m2, nhìn từ bên ngoài vẫn có thể cảm nhận được sự hoa mỹ và tráng lệ của nó. Sườn bên cạnh có treo logo, là một vầng trăng sáng.

"Chuỗi dây chuyền của cửa hàng [Nguyệt Sắc] chuyên làm về sườn xám cũng như áo cưới. Nhưng dù là bất kỳ cửa hàng nào thì vật trấn bảo cũng đều là bản thiết kế sườn xám cuối cùng mà Minh Nguyệt Hiệu đã làm ra cho dì."

Tôi trầm mặc, bất chợt không hẹn mà cùng bật cười với đàn anh. Có đôi chút tình ý không cần phải nói nên lời.

"Cảm ơn anh!" Tôi trịnh trọng bảo thế.

Hiệu Hiệu của anh... Sắp được gặp lại em rồi! Nếu như anh thành khẩn, vô cùng thành khẩn nhận sai thì liệu em có còn chịu tha thứ cho anh không?

- Hoàn Phiên Ngoại - 

 

Bình luận

2 bình luận

  • Đau lòng và tiếc nuối, tại sao con người ta biết có lỗi nhưng vẫn mù quáng làm theo, để rồi mọi chuyện đã rồi thì quay ra hối hận nhỉ, nhân cách hạ tiện kiểu gì kb nữa

    Chinh 1 tháng trước · Trả lời

Loading...