Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược) - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-07 04:41:17
Lượt xem: 265

82.

 

Mẹ hỏi tôi, là Tạ Vãn Dương tự ăn cơm ở nhà hay đến quán? Hay chiều nay gọi nó sang đây ăn cơm đi?

 

Tôi bảo không cần đâu, anh ấy phải đi công tác.

 

Tôi về nhà mẹ không hề báo với Tạ Vãn Dương, mà chắc anh cũng chẳng biết tôi không có ở nhà đâu nhỉ?

 

81.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Mẹ và người chị em thân thiết nhất của mình tham gia thi múa giành được giải nhất. Nhìn mẹ đứng trên khán đài lãnh thưởng, tôi đột nhiên nảy sinh ý định muốn tự tay may một bộ sườn xám cho bà. Vì trong nhà không có vải tốt nên tôi lái xe chở mẹ đi đến studio mà tôi đã cùng Tạ Vãn Dương đồng sáng lập - Nguyệt Sắc Bất Vãn.

 

Tên của anh là Tạ Vãn Dương, còn tôi thì là Minh Nguyệt Hiểu nên liền ghép tên hai đứa lại đặt cho studio. Mặt khác cũng ứng với câu tâm tình nổi danh: ‘Kim vãn đích nguyệt sắc chân mỹ, phong dã ôn nhu’. (Trăng đêm nay thật đẹp, gió cũng thật dịu dàng)

 

Hiện giờ, tuy ánh trăng vẫn còn nhưng tôi không biết, rốt cuộc là Tạ Vãn Dương có còn yêu mình nữa hay không? Thật sự làm người ta phải thổn thức…

 

Tôi dẫn mẹ vào studio. Sắc mặt của cô bé ở bàn tiếp tân có vẻ hơi ngượng ngùng, bảo phải đi báo với sếp Tạ. Tôi nói mình chỉ muốn tới lấy ít đồ rồi sẽ rời đi ngay nên không cần phải thông báo với anh ấy.

 

Cô bé vẫn có vẻ hơi khó xử, còn tôi thì đại khái cũng đã đoán ra được vài phần. Vì không muốn xảy ra tình huống quá khó coi, tôi liền kêu mẹ đợi mình ở phòng khách.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-trang-chua-tan-90-ngay-dem-nguoc/chuong-3.html.]

Quả nhiên ở trong phòng nguyên liệu may, Hứa Hiểu Nhiên đang được Tạ Vãn Dương cầm tay chỉ dẫn tận tình nên làm như thế nào để biến đổi sườn xám càng thêm khéo léo và tinh xảo nhất. 

 

Sự xuất hiện của tôi đã đánh vỡ khung cảnh thiêng liêng mang theo chút hương vị êm dịu và mỹ lệ này.

 

Tạ Vãn Dương chột dạ thu hồi tay, lo lắng nhìn tôi hỏi: "Sao em lại tới đây?"

 

Tôi không buồn nhìn hắn lấy một cái: "Lấy chút đồ!"

 

Sau khi tôi tìm được khúc vải tốt nhất được mang về từ Giang Nam vào nửa năm trước, lúc định đi ra ngoài. Đột nhiên Hứa Hiểu Nhiên ngăn tôi lại, giữ chặt khúc vải nói: "Khúc vải này có khách chọn rồi, anh Tạ nói để cho tôi thiết kế."

 

Tôi nhìn thoáng qua Tạ Vãn Dương. Anh ta bối rối dời đi tầm mắt, không dám đối mặt với tôi.

 

Ha!~

 

Tôi bật cười thành tiếng, nói với Hứa Hiểu Nhiên: "Có những thứ cô có thể chạm vào, nhưng không phải món đồ nào cũng có thể đâu. Lúc tôi thiết kế bộ sườn xám bán tới năm con số thì khi ấy chắc cô vẫn còn đang phụ việc cho thầy mình nhỉ?"

 

"Cô!" Hứa Hiểu Nhiên nhìn về phía Tạ Vãn Dương: "Em là thiết kế chính của studio chúng ta, anh lại để cho cô ta sỉ nhục em trắng trợn đến vậy à?"

 

Tạ Vãn Dương mím môi, lạnh lùng nói: "Đưa cho em ấy đi!"

 

Tôi lấy được vải dệt, nhưng dạ dày lại thấy rất buồn nôn.

Bình luận

2 bình luận

  • Đau lòng và tiếc nuối, tại sao con người ta biết có lỗi nhưng vẫn mù quáng làm theo, để rồi mọi chuyện đã rồi thì quay ra hối hận nhỉ, nhân cách hạ tiện kiểu gì kb nữa

    Chinh 1 tháng trước · Trả lời

Loading...