Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh ta yêu tôi đến tận xương tủy. - Chương 7: Xã giao rượu bàn cờ.

Cập nhật lúc: 2024-09-24 19:00:21
Lượt xem: 38

 

Tô Mạt mấy ngày nay rất bận rộn , đầu tiên cô dành cả ngày để chọn trường mẫu giáo thích hợp cho con trai mình và tiến hành làm thủ tục nhập học .

 

Sau đó cô lao đầu vào làm báo cáo công việc, quên cả ăn quên cả ngủ để hoàn thành .

 

Cô ấy đã báo cáo với tờ báo vào sáng sớm thứ Hai. Mặc dù cô ấy đã từng làm việc ở các văn phòng ở nước ngoài nhưng hầu hết các đồng nghiệp đều quen thuộc với cô ấy vì cô ấy thường xuất hiện trong các cuộc họp video .

 

Chỉ có một cô gái trẻ tên Đàm Dao Dao phớt lờ Tô Mạt và khá lạnh lùng. Cô ta không chỉ thờ ơ với những lời đề nghị của Tô Mạt, thậm chí còn nuôi dưỡng sự thù địch không thể giải thích được.

 

Các đồng nghiệp khác đã quen với thái độ kiêu ngạo của Đàm Dao Dao , nhưng Tô Mạt lại bối rối và không biết chuyện gì đang xảy ra.

 

Sau đó, một nữ biên tập viên cấp cao quen thuộc với Tô Mạt đã lặng lẽ tiết lộ lý do cho cô biết: Đàm Dao Dao đến nhờ quan hệ và mang theo một số tài nguyên cho tờ báo , nên trong báo luôn tỏ ra trịch thượng và không muốn tiếp xúc .

 

Hơn nữa lần này cô có tên trong danh sách phó tổng biên tập của cuộc thi , cô cũng là một đối thủ cạnh tranh , cho nên cô đương nhiên không có thiện cảm với Đàm Dao Dao.

Lúc 9 giờ, Tổng Biên Phúc đã triệu tập một cuộc họp tại tòa soạn báo. Ngoài việc chào mừng Tô Mạt chuyển về Trung Quốc , cuộc họp còn nhấn mạnh các quy định liên quan đến việc cạnh tranh chức vụ phó tổng biên tập . kêu gọi mọi người bắt đầu tiến hành việc này càng sớm càng tốt.

 

Cuộc họp kết thúc , tổng biên tập để Mạnh Nghiên và Tô Mạt ở lại, nói rằng có việc cần giao thêm .

 

Tô Mạt đi theo Mạch nghiên tời phòng.

 

Bước vào văn phòng của tổng biển tâp.

 

Cửa vừa đóng lại, Mạnh Nghiên liền ném tài liệu trong tay lên bàn, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói với Tô Mạt : "Mạt Mạt, mình nhắc cậu trước, bữa tối anh Phúc mời chúng ta tham dự. " tối nay là chắc chắn sẽ phải uống rượu nhiều, cậu phải tránh tham gia, nếu thực sự không thể tránh được thì chúng ta phải thức, hiểu không ?

 

" Ừ , tôi hiểu rồi!"

 

Tô Mạt tự nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của Mạnh Nghiên . Ở nơi làm việc , việc giải trí trong công việc là điều không thể tránh khỏi , nhưng những dịp như vậy thường đi kèm với văn hóa uống rượu khó chịu.

 

Trong vài năm qua khi làm việc ở chi nhánh Bangkok, cô đã từng gặp những bữa tiệc tối tương tự và cô có thể giải quyết một cách dễ dàng .

 

Tổng biên tập đã đưa họ đến một bữa tối trao đổi thông tin tối nay với các ông chủ lớn và các nhà đầu tư trong lĩnh vực báo chí , xuất bản , tạp chí và các lĩnh vực khác . Vì Mạnh Nghiên đã được thăng chức nên Tổng biên tập đã yêu cầu cô tiếp đãi mọi người. Để dễ dàng thực hiện mọi việc cần giải quyết trong tương lai .

 

Mặc dù Tô Mạt vẫn còn khá trẻ , nhưng công ty vẫn coi trọng tiềm năng của cô và có ý định bồi dưỡng cô, vì vậy Mạnh Nghiên đã yêu cầu mang cô theo để cô tích lũy kinh nghiệm .

 

Bản thân việc giao tiếp xã hội không có gì sai , nhưng bầu không khí trong vòng tròn văn hóa đã bị một số người làm cho trở nên hỗn loạn .

 

Một số người cho rằng họ có quá ít nguồn lực và quyền lợi nên không thể nghĩ ra được điều gì. Họ thường nhân cơ hội thực hiện một số hành vi phản cảm trong các tình huống, chẳng hạn như rót rượu vào các đồng nghiệp nữ trẻ .

 

Là một phụ nữ đi làm, chúng ta chỉ có thể cố gắng tránh gặp phải tình huống này . Một khi gặp phải nó, bạn chỉ có thể im lặng và tiếp tục dùng bữa .

 

Ở nơi làm việc , phụ nữ luôn giỏi hơn nam giới

 

Tình dục phải đối mặt với nhiều áp lực và thách thức hơn , đồng thời nguy cơ bị đối xử bất công cũng lớn hơn. Đây gần như là một thói quen khó bỏ .

 

Hơn nữa, cuộc sống là như vậy , gặp chuyện gì cũng phải đối mặt .

.

.

.

.

.

.

 

" Hứa ca, ngươi đang ở đây làm gì vậy? "

 

" Ta cufnhg Lão Cố đang ăn ở một nhà hàng Nhật Bản ở phía nam thành phố . "

 

" Anh và anh Cố ở cùng nhau à? Thật trùng hợp! Hứa ca , anh đoán trên bàn tiệc hôm nay của ta có ai ? "

 

" Tiểu tử ngươi chắc lại cùng loại đàn bàn nào ở đó. Nếu ngươi có điều gì muốn nói thì hãy nói mau. "

 

" Này Hứa ca đừng vội, ta chỉ muốn làm cho bầu không khí có chút huyền bí.”

 

" tít…tít… , đừng nói nữa , cúp máy. "

 

" Này, để tôi nói cho bạn biết ! Người phụ nữ xinh đẹp mà anh Cố quan tâm mấy ngày trước cũng có mặt tại bữa tiệc hôm nay . Có nhiều người vây quanh cô ta , và hai người trong số họ đã cố gắng mời họ uống. vì vậy hãy cẩn thận với cái loại tiểu tâm không rõ ràng "

 

" Ồ? Thật là trùng hợp! Tôi sẽ

 

Sau, ngươi có biết vị trí không ? "

 

Nhìn thấy Cố Trì Viễn đứng dậy, cầm áo khoác đi ra cửa , Hứa Cận Chi vội vàng gọi hắn.

 

Cố Trì Viễn nghe vậy dừng lại , cau mày " Ở đâu? "

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-ta-yeu-toi-den-tan-xuong-tuy/chuong-7-xa-giao-ruou-ban-co.html.]

………

 

Khi Cố Trì Viễn mở cửa phòng riêng, anh nhìn thấy Tô Mạt đang cầm ly rượu vang đỏ trong tay .

 

Hai má cô đã đỏ bừng , mặc dù trông cô vẫn chưa mất tỉnh táo, Cố Trì Viễn đoán rằng cô đã đến giới hạn.

 

Điều khiến anh không hài lòng là một ông chủ ngành có tiếng xấu vẫn nâng ly chúc mừng cô, cố gắng dụ cô tiếp tục uống rượu.

 

Khi họ bước vào căn phòng , bầu không khí ồn ào ban đầu đột nhiên trở nên yên tĩnh. Trịnh Tử Khiêm đang hát " I Like You " lập tức ngắt lời bài hát, đứng dậy nhiệt tình : " Anh Hứa , anh Cố! Các anh đến rồi. "

 

Lời chào của anh dường như đánh thức mọi người, và những người chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể gặp mặt được họ .

 

Mọi người vây quanh hai người như sao cầm trăng , kể cả đại tổng vừa nâng cốc chúc mừng Tô Mạt .

 

Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ nịnh bợ .

 

Xét cho cùng , Cố Trì Viễn là một nhân vật tầm cỡ trong gia đình Cố nổi tiếng nhất ở thành phố H , Anh nổi tiếng với sự quyết đoán và cứng rắn, trong khi Hứa Cận Chi là thủ lĩnh hiện tại của gia tộc Hứa hùng mạnh trong giang hồ .

 

Hai người họ được mệnh danh là hai trong ba đại gia ở thành phố H. Dưới bối cảnh này , hầu như không ai dám không dành cho họ sự tôn trọng.

Vì vậy, trong căn phòng này chức danh của bất cứ ông chủ nào cũng chỉ là cái tên so với 2 người.

Cố Trì Viễn nhận lấy rượu đưa cho, quay người về phía người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi, nhẹ nhàng chạm vào ly rượu trong tay hắn, cười nửa miệng liếc hắn một cái, nói: " Mời ngươi."

 

Người đàn ông cảm thấy hãnh diện và hào hứng đáp lại: "Anh Cố, anh thật lịch sự. Tôi thật sự quý trọng anh."

 

Nói xong, hắn ngẩng đầu uống một ngụm nửa ly rượu vang đỏ.

 

Cố Trì Viễn nhìn hắn hăng hái uống hết ly rượu, không chút mặn mà nói: "Ngươi có khả năng uống rượu không tệ , ngươi uống rượu giỏi như vậy, lần sau mời ngươi tới, cho ngươi uống bao nhiêu cũng được ."

 

Người đàn ông nhanh chóng trả lời: "Không dám, không dám"

 

Lời nói của Cố Trì Viễn khiến trái tim hắn căng thẳng, trong đầu hắn tự hỏi mình đã xúc phạm người đàn ông này ở điểm nào.

 

Ngay lúc hắn cảm thấy bất an và bối rối, hắn nhìn theo ánh mắt của Cố Trì Viễn , chợt nhận ra người mình vừa dụ uống rượu không phải là thứ hắn có thể chạm vào...

 

Cố Trì Viễn không nhìn người bên cạnh đang dần tái mặt, anh lạnh lùng nói "Xin lỗi" rồi đi thẳng đến chỗ Tô Mạt đang đứng ở một bên.

 

Tô Mạt vừa mới bị ép uống hai ly rượu vang đỏ  có chút choáng váng khi nhìn thấy Cố Trì Viễn đi về phía mình, cô theo bản năng quay người lại để tránh, bởi vì cô thực sự không muốn gặp anh ta.

 

Tuy nhiên, rượu ập vào cô nhanh chóng khiến cô cảm thấy chóng mặt. Đúng lúc cô sắp ngã xuống , một đôi bàn tay khỏe mạnh đã đỡ cô kịp thời.

 

“Cô ổn chứ?” Lời nói của anh đáp

 

Đầy ân cần.

 

"Tôi không sao, cảm ơn." Tô Mạt nhẹ nhàng trả lời.

 

Cô nhận thấy ánh mắt của những người xung quanh đang tập trung vào mình, đôi mắt tò mò, dò hỏi đang lén lút quan sát từng cử động của họ.

 

Cô cố gắng không chút dấu vết muốn thoát khỏi cánh tay Cố Trì Viễn đang ôm mình, nhưng không thành công, cô chỉ có thể để Cố Trì Viễn đỡ cô ngồi xuống ghế sofa, đồng thời kêu người phục vụ mang cho cô một cốc nước ấm.

 

Lúc này, Tô Mạt ý thức được mình nên cắt đứt quan hệ với Cố Trì Viễn , liền khiêm tốn lễ phép nói: "Cám ơn Cố Tổng."

 

Lời nói của cô khiến vẻ mặt Cố Trì Viễn cứng đờ , nhưng anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô. Lúc này, cửa phòng được mở ra, Mạnh Nghiên cũng đang đỏ mặt bước vào, cô nhìn quanh và có vẻ nhẹ nhõm khi thấy Tô Mạt bình an vô sự ngồi trên ghế sofa.

 

Lúc này cô mới phát hiện trong phòng riêng còn có hai người quan trọng hơn, một người đang ngồi cạnh Tô Mạt.

 

Mạnh Nghiên bình tĩnh bước tới, ngồi xuống giữa Tô Mạt và Cố Trì Viễn , khéo léo tách họ ra, sau đó nở nụ cười rạng rỡ giới thiệu mình với Cố Trì Viễn .

 

Cô đương nhiên không xa lạ gì với anh Cố, người thường xuyên xuất hiện trên các bản tin tài chính. Tuy rằng Cố tiên sinh vốn có danh tiếng tốt, làm được chuyện phi thường, nhưng Mạnh Ngôn tin rằng lòng người khó lường, cho nên tốt nhất nên cẩn thận.

 

Cố Trì Viễn khẽ gật đầu đáp lại cô. Anh vẫn giữ ánh mắt nhìn Tô Mạt, nhìn mặt cô dần đỏ lên, đôi mắt nhắm nghiền, nửa người ngã xuống ghế sô pha, buồn ngủ.

 

Cố Trì Viễn ngay lập tức đứng dậy và ra hiệu cho Hứa Cận Chi đang hát, ngay lập tức hiểu ra và đáp lại bằng một cử chỉ đồng ý .

 

Anh quay đầu đối Mạnh Nghiên nói: “Đi thôi, anh đưa em về.” Vừa nói, anh hơi nghiêng người, đang định ôm Tô Mạt, sau đó anh như nghĩ tới điều gì đó, liền rút tay lại. bước sang một bên, nhìn Mạnh Nghiên, ra hiệu cho cô giúp anh đưa Tô Mạt cùng rời đi

 

Khi đi ngang qua người đàn đã từng ép Tô Mạt uống rượu, Cố Trì Viễn dừng lại , lạnh lùng liếc hắn một cái, hỏi: " Anh có phản đối việc tôi đưa hai người họ đi không? "

 

Câu nói này khiến ông ta hoảng sợ, lắp bắp đáp: "Cố, anh Cố, anh đừng nghiêm túc như vậy, xin hãy tha thứ cho tôi." Nói xong, anh ta sợ hãi đứng dậy và gật đầu với Cố Trì Viễn.

 

Những người còn lại cũng đứng lên lễ phép chào tạm biệt Cố Trì Viễn.

 

Ở đây, người nổi bật nhất đã lên tiếng, Mạnh Nghiên đương nhiên là nghe lời, sẵn sàng làm theo.

 

Nếu không phải cô không thể trốn tránh thì cô đã không muốn ở đây với nhóm người này. Sau khi gật đầu với tổng biên tập và những nhân vật lớn khác, cô đỡ Tô Mạt đang đứng không vững, đi theo Cố Trì Viễn ra khỏi phòng riêng.

Loading...