Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh ta là kẻ dối tra - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-17 16:59:54
Lượt xem: 52

Tôi còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Khiên đã im lặng đi tới, kéo anh ta ra: "Đừng mù quáng nữa, ngày mai có thương hiệu còn buổi phát sóng trực tiếp quan trọng như vậy, bây giờ mặt anh sưng tấy rồi, về xử lý đi."

 

Tạ Cảnh Thanh muốn vùng vẫy, nhưng anh ta đã say quắc cần câu, không thể điều khiển tay chân, chỉ có thể tức giận mặc Thẩm Khiên kéo anh ta lên xe bảo mẫu.

 

"Thật xin lỗi, em không biết ngày mai anh ta tham gia sự kiện của nhãn hiệu, nếu không em đã không làm anh ta bị thương ở mặt, nhưng không ngờ sức lực của em lại lớn như vậy..."

 

Tôi nhìn chiếc xe bảo mẫu dần dần rời xa, cảm thấy có chút xấu hổ.

 

Thẩm Khiên sờ đầu tôi: “Không sao đâu, anh biết rồi.”

 

"Anh biết cái gì?"

 

"Vào cái đêm em bóp cổ anh, anh đã biết em rất mạnh mẽ."

 

TÔI: "……"

 

17

 

Hôm sau, trong buổi phát sóng trực tiếp thương hiệu, mặt Tạ Cảnh Thanh đã tiêu sưng.

 

Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhưng tôi thực sự ngưỡng mộ anh ta. Anh ta rất tận tâm khi kinh doanh, cả anh ta và Lộ Tử Na rất ít khi tương tác với nhau.

 

Đây là lý do tại sao tôi tuyệt đối không thể ở bên Tạ Cảnh Thanh.

 

Tình yêu mà tôi mong muốn là một tình yêu không thể bị tổn hại vì bất cứ điều gì.

 

Mấy năm trước, vì sự nghiệp, anh cũng không chịu nổi sự ngăn cản của mẹ nuôi, bỏ tôi một mình rồi xuất ngoại.

 

Bây giờ anh ta vẫn có thể phớt lờ cảm xúc của tôi để tạo CP.

 

Trong mắt anh, lợi ích và sự nghiệp là hàng đầu. Vì điều này, anh ta sẵn sàng bỏ rơi tôi bất cứ lúc nào.

 

Về cơ bản, Thẩm Khiên và tôi là cùng một dạng người. Cả hai chúng tôi đều không thể chấp nhận rằng mình là lốp dự phòng.

 

18

 

Gần đây Thẩm Khiên nói anh ấy đang đi công tác.

 

Tôi nghe nói ở đó có sa mạc nên tôi đã chuẩn bị rất nhiều quần áo cho anh ấy mặc trên sa mạc.

 

Trước khi rời đi, tôi phát hiện anh ấy lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình.

 

Thiết Mộc Lan

Kể từ khi tôi làm hòa với anh ấy, anh ấy không bao giờ nói chuyện với người trong lòng đó nữa, và tôi cũng không bao giờ hỏi anh ấy nữa.

 

Nhưng hôm nay anh bắt đầu nhìn vào hộp thoại không lời hồi âm.

 

Tôi lợi dụng nhận lúc anh đi vệ sinh rồi xem qua giao diện.

 

Những dòng chữ còn dang dở trong hộp thoại khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-ta-la-ke-doi-tra/chuong-7.html.]

[Anh thực sự muốn gặp em.]

 

Chẳng lẽ người trong lòng của anh ấy chưa c.h.ế.t, lần này anh ấy tới Cam Túc chỉ là để tìm người ấy của mình mà thôi.

 

Tôi tự an ủi mình rằng đây có thể là lần trò chuyện cuối cùng để họ nói lời chia tay cuối cùng với nhau.

 

Tôi không muốn nghi ngờ anh ấy, tôi đang đợi anh ấy cho tôi một lời giải thích.

 

Nhưng tôi không nhận được câu trả lời của anh ấy cho đến khi tôi đưa anh ấy lên máy bay.

 

Không những vậy, thỉnh thoảng anh còn chia sẻ với tôi về cảnh quan, văn hóa địa phương.

 

Không phải anh đi công tác sao, sao anh vẫn có thời gian để đi du lịch khắp nơi vậy?

 

Tôi hờn dỗi ba ngày liền rồi mới gửi cho anh tin nhắn này: "Chúng ta ly hôn đi." 

 

Tôi muốn anh ấy dỗ dành tôi.

 

Nhưng anh ấy chưa bao giờ trả lời tin nhắn của tôi.

 

Có lẽ lời nói giận dữ của tôi chính là lời anh đã chờ đợi bấy lâu nay…

 

Cho đến khi có một trận động đất ở Cam Túc và tin tức về trận lở đất xuất hiện trên trang tin tức nóng hổi ở điện thoại di động của tôi.

 

Tôi gọi cho Thẩm Khiên mấy lần, nhưng anh ấy không trả lời.

 

Trong lòng tôi có một dự cảm không lành, tôi sợ tên anh ấy nằm trong số hàng chục người đã chết.

 

Tôi bèn mua vé xe buýt sớm nhất để đến gặp anh ấy, nhưng giao thông bị tắc nghẽn, tôi định đi đến khu vực địa phương và chuyển sang xe buýt…

 

Tôi lo lắng và thấp thỏm lên kế hoạch lộ trình, nhưng không ngờ khi ra ngoài lại gặp được Tạ Cảnh Thanh.

 

Tôi rất mong được nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó nhưng lại không thể nhìn thấy được nữa.

 

Tôi tưởng Tạ Cảnh Thanh sẽ kéo tôi lại và nói điều gì đó khó hiểu.

 

Không ngờ anh ta lại không hỏi han gì mà nói với tôi: “Em đi đâu, để anh đi cùng, em đừng sợ.”

 

Trên đường đi, tôi lo lắng đến mức gọi điện cho Thẩm Khiên vô số lần, Tạ Cảnh Thanh ngồi bên cạnh tôi.

 

Khi chúng tôi đến khu vực địa phương, đường đã bị phong tỏa, không cho phép người ngoài vào.

 

Trời mưa gió bão bùng, tôi cầu xin cảnh sát đã chặn chúng tôi giúp tôi điều tra tung tích của Thẩm Khiên, người cảnh sát yêu cầu tôi sau một tuần nữa hẵng quay lại tìm anh ta.

 

Tôi đến khách sạn nhỏ gần nhất và ở đó.

 

Đêm đến, trái tim tôi như bị tắc nghẽn, thỉnh thoảng không khỏi nhìn về phía Thẩm Khiên đến.

 

Đột nhiên điện thoại reo.

 

Tôi tưởng là Thẩm Khiên, nhưng khi cầm lên, trong hộp thư lại phát hiện một email mới.

 

Người gửi: Tín

Loading...