Ánh sáng của Giang Di - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:47:55
Lượt xem: 528

10

Tôi dùng số tiền còn lại để đầu tư vào một số công ty.

Dựa vào ký ức kiếp trước, tôi đã kiếm được rất nhiều tiền và trở thành một ngôi sao đang lên trong giới đầu tư.

Lần tiếp theo tôi gặp Chu Triệt và Tô Điềm Điềm là ở buổi họp lớp ở trường đại học.

Lúc lớp trưởng mời tôi, anh ta có chút do dự.

Tôi có thể hiểu.

Chu Triệt và tôi là bạn nối khố, ở bên nhau đã nhiều năm, hiện tại tôi và anh ta đã ly hôn, tuy rằng lý do mọi người đều không biết nhưng cũng có thể hiểu được một số chuyện khi nhìn thấy Tô Điềm Điềm bên cạnh Chu Triệt.

Nếu ở kiếp trước, có lẽ tôi sẽ không đi vì thể diện.

Nhưng bây giờ tôi cảm thấy không có gì ghê gớm.

Dù sao, có chút tình cảm đối với một số người, căn bản không đáng giá.

Vì thế tôi đã đồng ý với lời mời của lớp trưởng.

11

Nhưng lần họp lớp này, Chu Triệt lại không mang theo Tô Điềm Điềm.

Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Triệt, tôi có thể cảm nhận rõ ràng thể xác Chu Triệt đang mệt mỏi.

Đúng vậy, dù sao thì vì thể diện mà rời nhà, Chu Triệt đã cho tôi phần lớn tài sản của mình, từ khi tôi trở thành người có quyền lực mới trong giới đầu tư, rất nhiều người đã lựa chọn trấn áp công ty của Chu Triệt để lấy lòng tôi.

Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ?

Tôi chào hầu hết các bạn cùng lớp, khi tôi đang định tìm chỗ ngồi thì Chu Triệt đã thuận tay kéo ghế bên cạnh cho tôi.

Nụ cười trên mặt tôi vẫn không thay đổi, tôi chọn chỗ khác ngồi xuống.

Bàn tay đang kéo ghế của Chu Triệt khựng lại.

Lớp trưởng ở một bên chú ý đến bầu không khí giữa chúng tôi, liền chủ động gợi chủ đề: "Giang Di, hiện tại cô đã là nhân vật lớn trong giới đầu tư. Khi cô trở nên giàu có, đừng quên những người bạn học cũ là chúng tôi đây nhé.”

Giọng điệu của lớp trưởng khôi hài, hơn nữa bạn học xung quanh cũng cố ý phụ họa nên bầu không khí trong nháy mắt liền vui vẻ hơn rất nhiều.

Nhưng Chu Triệt hình như không có cảm giác như vậy, ngược lại còn hỏi tôi: "Tiểu Di, dạo này em thế nào rồi?"

Không khí vốn thoải mái đột nhiên ngưng tụ.

“Rất tốt.” Tôi thản nhiên nói.

Ánh mắt Chu Triệt lóe lên chút tiếc nuối nhìn tôi, nói: "Chỉ cần em sống tốt."

Nghe Chu Triệt lời nói, tôi chỉ cảm thấy rất buồn cười.

Lúc trước anh ta cùng Tô Điềm Điềm gian díu với nhau, bây giờ lại giả thâm tình, muốn làm tôi ghê tởm sao.

Tôi nâng ly rượu lên, trên môi nở nụ cười: “Cảm ơn Tổng giám đốc Chu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-sang-cua-giang-di/phan-4.html.]

Suy cho cùng, nếu anh ta và Tô Điềm Điềm không nối lại tình xưa thì làm sao tôi có thể khôi phục lại trí nhớ và làm sao tôi có thể thông qua hệ thống mà giúp được nhiều người như vậy.

Sau khi trại trẻ mồ côi có tiền, không chỉ phát hiện ra vết thương do bệnh suy thận thời kỳ đầu của Tiểu Táo mà còn cứu được những đứa trẻ bị bệnh khác.

Nhưng trong mắt Chu Triệt, chẳng là cái gì cả, anh ta nói: "Tiểu Di, nếu em gặp khó khăn thì nhất định phải đến tìm anh."

Anh ta vừa dứt lời, một tiếng cười khinh bỉ của cô gái từ bên cạnh vọng đến: "Chu Triệt, đừng dát vàng lên mặt mình."

Cô ấy mở to mắt nói: “Lúc Giang Di từ chức làm nội trợ, anh không để ý đến cô ấy. Hiện tại cô ấy đã ly hôn, thành đạt, anh lại đi tìm. Thật đê tiện!"

Khi nghe thấy giọng nói này, tôi biết đó là Dương Lộ.

Dương Lộ là một nữ nhân vật phụ độc ác trong tiểu thuyết này, cô ấy luôn rất không hài lòng với Chu Triệt, theo lời cô ấy nói trước đó, người như Chu Triệt đối với mọi người đều rất tốt bụng, giống như một chiếc điều hòa trung tâm, anh ta  dường như đối xử rất tốt với tất cả mọi người, không ai có cảm giác ưu ái cả.

Kiểu bạn trai này sẽ khiến người ta cảm thấy bất an.

Vào thời điểm đó, tôi không bị thuyết phục. Sau này tôi mới biết không có sự ưu ái nào, nhưng tôi không phải là người Chu Triệt thích.

Nghe được những lời giễu cợt này của Dương Lộ, ánh mắt Chu Triệt thoáng lóe lên.

Nếu như trước đây, có lẽ tôi đã lên tiếng bảo vệ Chu Triệt, nhưng bây giờ tôi chọn cách cười trừ.

Lớp trưởng ở một bên tiếp tục giải quyết ổn thỏa: "Dương Lộ, cô thẳng tính quá ."

Lời của lớp trưởng không bảo vệ được Chu Triệt, tôi cũng vậy.

Dương Lộ xuất thân giàu có, không chỉ lớp trưởng mà ngay cả Chu Triệt cũng không thể đắc tội với cô ấy.

Ngay khi lớp trưởng còn định nói tiếp, di động của Chu Triệt đột nhiên vang lên.

Lớp trưởng thấy thế nói: “Cậu nghe điện thoại trước đi…”

Ngay khi lớp trưởng vừa dứt lời, Chu Triệt đã không kiên nhẫn cúp điện thoại.

Thị lực của tôi rất tốt, tuy Chu Triệt không ghi chú số điện thoại của Tô Điềm Điềm, nhưng tôi nhớ rõ dãy số đó, là Tô Điềm Điềm gọi.

Đại khái là vì người cần gặp không trả lời, Tô Điềm Điềm lại chưa từ bỏ ý định , nhưng Chu Triệt đều cúp máy.

Cuối cùng, như không chịu nổi nữa Chu Triệt tắt điện thoại.

Sau khi chứng kiến tất cả những điều này, tôi chợt nhớ lại kiếp trước của mình mà không hiểu tại sao.

Ở kiếp trước, Chu Triệt nói mình tạm thời tăng ca, vì vậy tôi nấu canh gà cho anh ta chuẩn bị đưa đến công ty, kết quả sau khi đến công ty, lại phát hiện bên trong tối thui.

Hỏi bảo vệ xong mới biết cả ngày hôm nay Chu Triệt không đến làm việc.

Lúc đó Noãn Noãn đã ba tuổi, hành vi của Chu Triệt theo năm tháng đã trở nên có chút bất thường, tuy trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng tôi không muốn nghĩ đến kết cục xấu nhất.

Cho nên tôi gọi vài cuộc điện thoại cho Chu Triệt, từ lúc mới bắt đầu, cúp máy đến lúc tắt máy, Chu Triệt đều không có bất kỳ hồi âm nào.

Vào ngày hôm sau, khi tôi hỏi về chuyện đó, Chu Triệt vẫn rất thiếu kiên nhẫn và nói: “Anh đang làm việc thì làm sao có thể trả lời cuộc gọi của em? Giang Di, em có thể tỉnh táo, đừng tùy hứng quấy rầy công việc của anh được không? Không kiếm tiền thì làm sao nuôi nổi em và Noãn Noãn.”

Dưới sự tra hỏi liên tục của Chu Triệt, tôi không thể nói được lời nào.

Noãn Noãn sợ Chu Triệt đến mức ôm lấy tôi mà khóc.

Chu Triệt khi đó, làm cho người ta cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, giống như bây giờ.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...