Chạm để tắt
Chạm để tắt

Anh nuôi em cả đời có được không? - 9

Cập nhật lúc: 2024-08-21 08:38:35
Lượt xem: 794

9.

 

Tôi ném điếu thuốc đã tắt trong tay vào thùng rác, không trả lời Tịch Nghiệp.

 

“Anh và Cố Mộ Nhất thật sự ở bên nhau sao?” Tôi hỏi ngược lại anh.

 

Tịch Nghiệp quay đầu lại nhìn tôi, vừa định mở miệng nói chuyện, Cố Mộ Nhất giẫm trên đôi giày cao gót của cô ta từ phía sau tôi đi tới.

 

Cố Mộ Nhất đi tới bên cạnh Tịch Nghiệp, nhìn tôi nở nụ cười: “Cháu gái nhỏ cũng ở đây.”

 

Tiếng cháu gái nhỏ này tựa như một cái gai, trực tiếp đ.â.m vào trong tim tôi.

 

Tôi muốn mắng Cố Mộ Nhất, nhưng cô ta lại rất tự nhiên quay đầu nhìn Tịch Nghiệp.

 

“Tịch Nghiệp, đạo diễn bảo em qua đó một chuyến.” Cố Mộ Nhất nói một câu dịu dàng, dáng vẻ nói chuyện với Tịch Nghiệp giống như là bạn gái đã ở bên Tịch Nghiệp từ lâu.

 

Bọn họ đứng cùng một chỗ, đúng thật là rất xứng đôi.

 

Nhưng rồi sao?

 

Lúc Tịch Nghiệp nhấc chân muốn đi, tôi đưa tay giữ chặt anh.

 

“Hôm nay em chờ anh về nhà.” Trước kia chúng tôi tự ngầm hiểu, tách ra về nhà. Lần này, tôi cố ý nói cho Cố Mộ Nhất nghe.

 

Tịch Nghiệp xoa xoa tóc tôi, nở nụ cười. Ánh sáng ngoài cửa sổ rơi vào, vừa vặn rơi vào lúm đồng điếu của anh.

 

“Được.”

 

Vẻ mặt Cố Mộ Nhất quả nhiên cứng đờ. Có lẽ cô ta chưa từng thấy Tịch Nghiệp như vậy.

 

Bề ngoài Tịch Nghiệp trông có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, không dễ thân cận. Ở trước mặt Cố Mộ Nhất, Tịch Nghiệp cũng mang dáng vẻ người ngoài, chỉ có tôi là đặc biệt. Đặc biệt là vì mẹ.

 

Cố Mộ Nhất vừa đứng ở vị trí Tịch Nghiệp vừa mới đứng, trên mặt cô ta nhìn về phía tôi cũng có một cảm giác thân thiết hòa ái mà tôi chán ghét. Rõ ràng cô ta mới ba mươi tuổi.

 

“Mộc Mộc, cô nên tránh né hiềm nghi với Tịch Nghiệp.” Giọng nói của cô ta không có chút ác ý nào, nhưng vẫn làm tôi đau đớn.

 

Tôi quay đầu nhìn Cố Mộ Nhất: “Tránh cái gì?”

 

Cố Mộ Nhất rõ ràng không ngờ tôi sẽ nói như vậy, vừa muốn nói gì đó liền ngừng lại.

 

“Trước đây tôi và anh ấy không né tránh.” Tôi nhẹ nhàng cười với cô ta: “Sau này cũng không cần né tránh.”

 

Tôi ở bên kia đại dương chờ đợi bốn năm, mang một bụng tâm tư bí ẩn trở về, không phải vì muốn cùng anh tránh hiềm nghi. Chỉ cần một ngày Tịch Nghiệp chưa nói không cần tôi, tôi sẽ không buông tay.

 

Không đợi cô ta nói tiếp, tôi liền xoay người rời khỏi nơi đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-nuoi-em-ca-doi-co-duoc-khong/9.html.]

 

Buổi chiều là cảnh diễn chung của tôi và Lâm Thanh Vũ, trong đó có một cảnh hôn. Trong bộ phim này, tôi và Lâm Thanh Vũ có vài cảnh hôn. Đây mới là cảnh đầu tiên.

 

Hôm nay Tịch Nghiệp đã quay xong cảnh quay, nhưng anh không rời khỏi hiện trường, mà ngồi xuống bên cạnh đạo diễn, có vẻ muốn xem đàn em diễn xuất.

 

Cảnh này tôi và Lâm Thanh Vũ đã trao đổi trước, hy vọng có thể mượn góc máy.

 

Lâm Thanh Vũ nghe xong đề nghị của tôi không phản đối, nhưng đạo diễn nhíu nhíu mày, có chút mất hứng.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

May mắn cảnh này đã qua, đạo diễn không nói gì nữa, cũng ngầm đồng ý mấy cảnh sau có thể mượn góc máy.

 

Sau khi quay xong, tôi và Tịch Nghiệp cùng ngồi xe về nhà.

 

“Cảnh này nếu như thân thiết hơn, có phải hiệu quả tốt hơn một chút hay không?” Tôi nghiêng đầu nhìn Tịch Nghiệp còn đang nghiên cứu kịch bản.

 

Anh khẽ nhíu mày, không biết là bởi vì kịch bản, hay là bởi vì lời tôi nói. Trong xe nhất thời có chút yên tĩnh. Vài giây sau, Tịch Nghiệp khép kịch bản lại, đón lấy ánh mắt tôi: “Anh cảm thấy đã quay rất khá rồi, đạo diễn vô cùng hài lòng với diễn xuất của em.”

 

Đây là lần đầu tiên Tịch Nghiệp nói về diễn xuất của tôi. Khẳng định diễn xuất của tôi, nhưng không trực tiếp trả lời vấn đề của tôi.

 

Tôi mím môi, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, cũng không phải hoàn toàn không thèm để ý.

 

Tôi và Tịch Nghiệp vừa về nhà, liền phát hiện tôi lại lên hot search.

 

Mạc Kiệt ba ngày hai bữa đến thăm, mười lần thì đến tám lần bị paparazzi chụp được ảnh, tám lần thì có sáu lần đều cười cười nói nói với tôi. Vì thế, rất thành công, fan CP của chúng tôi sôi trào.

 

Các số hiệu tiếp thị bắt đầu bịa ra câu chuyện tình yêu giữa tôi và Mạc Kiệt.

 

Nếu như tôi không phải đương sự, thiếu chút nữa tôi đã tin câu chuyện yêu hận tình thù do người ta viết. Nhưng tôi là đương sự, còn người khác thì không. Ví dụ như các bạn trong đoàn làm phim.

 

Khi Mạc Kiệt lại một lần nữa tới thăm, có một cô bé trong đoàn làm phim đi ngang qua chúng tôi vài lần.

 

“Cô đoán xem trong lòng cô bé đó đang nghĩ gì?” Mạc Kiệt ngồi bên cạnh tôi, cười hỏi tôi.

 

Tôi nhìn Tịch Nghiệp đang diễn, thờ ơ: “Nghĩ gì thì liên quan gì đến tôi?”

 

Không biết chuyện gì xảy ra, hôm nay Tịch Nghiệp quay cũng không được tốt, tôi thấy có chút nóng lòng.

 

“Vậy để tôi đoán xem trong lòng cô đang nghĩ gì.” Mạc Kiệt lại gần, giọng nói rất nhẹ.

 

Tôi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn anh ta, nở nụ cười: “Anh mới vừa học thuật đọc tâm sao?”

 

Mạc Kiệt đưa tay vẽ một vòng tròn lên mặt tôi, cười đê tiện: “Không cần đọc tâm, quá rõ ràng, tròng mắt hận không thể dính vào người tôi.”

 

Tôi “Xì” một tiếng bật cười.

 

“Tôi cũng vậy.” Tôi nhìn Lâm Thanh Vũ từ một bên đi tới, nhướng mày.

Loading...