Chạm để tắt
Chạm để tắt

Anh nuôi em cả đời có được không? - 5

Cập nhật lúc: 2024-08-20 21:54:17
Lượt xem: 981

5.

 

Tôi bắt đầu bản tính ngang ngược của mình ở khu vui chơi.

 

Nhìn thấy đạo diễn ở phía sau máy quay khẽ gật đầu, liền biết quả nhiên tất cả không đơn giản như vậy.

 

Mạc Kiệt bị tôi làm cho luống cuống tay chân, vừa thỏa mãn yêu cầu của tôi, vừa dỗ dành tôi.

 

Anh ta rất khôn ngoan, không ngừng cãi nhau với tôi cả ngày nhưng vẫn tìm thời điểm thích hợp chăm sóc tôi. Đây chính là hiệu quả mà chương trình mong muốn.

 

Chơi ở khu vui chơi đến tối, tôi và Mạc Kiệt mới trở về khách sạn mà tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn.

 

Còn chưa tới cửa khách sạn, tôi đã thấy Tịch Nghiệp.

 

Anh đứng ở cửa như đang đợi người.

 

Ngay lúc tôi còn đang tính thời điểm chào hỏi anh thì Tần Phong đi tới bên cạnh anh nói câu gì đó, anh liền xoay người vào khách sạn.

 

“Vừa rồi hình như là anh Tịch.” Mạc Kiệt có chút vui mừng nói.

 

“Ừm.” Tôi đương nhiên biết.

 

“Tôi nhìn anh ấy diễn mà lớn lên, quay xong chương trình, có thể nhờ cô xin chữ ký giúp tôi không?”

 

“Nhìn anh ấy diễn mà lớn lên?” Tôi hơi giương mắt nhìn anh ta.

 

Tịch Nghiệp đã già như vậy rồi sao?

 

“Tự mình đi lấy.” Nói xong, tôi dẫn Hạ Quả vào khách sạn trước.

 

Vừa vào phòng, Tịch Nghiệp nhắn tin tới: [Hôm nay thế nào?]

 

Anh vừa nhìn thấy tôi, thấy tôi đi với Mạc Kiệt.

 

Tôi ngã xuống giường, hung dữ gõ màn hình: [Rất vui vẻ.]

 

[Vậy là tốt rồi.]

 

Tôi chưa từ bỏ ý định: [Mạc Kiệt rất tốt.]

 

[Ừ, có nghe nói qua.]

 

Tôi tự nhủ, không sao, cứ từ từ.

 

Không vội vàng.

 

Không vội vàng.

 

Tôi tức giận ném điện thoại, sau khi ném điện thoại càng nghĩ càng tức, tức giận đến ngủ không được, cho nên tôi quyết định ra ngoài hít thở không khí.

 

Không ngờ vừa mở cửa đã thấy Tịch Nghiệp.

 

Anh tựa vào cửa hành lang, thấy tôi mở cửa có chút bất ngờ.

 

“Làm sao vậy?” Anh mở miệng trước, trên mặt không nhìn ra chút khác thường nào.

 

Tôi đi qua: “Ngủ không được.”

 

Thì ra thích một người, thật sự có thể nhìn thấy người đó liền không tức giận.

 

Tôi đi tới trước mặt Tịch Nghiệp, anh lấy một thứ trong túi đưa cho tôi.

 

Tôi theo bản năng nhận lấy, một viên kẹo liền rơi vào trong tay tôi.

 

Anh giơ tay xoa xoa tóc tôi: “Ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải quay chương trình.”

 

Nói xong anh xoay người đi vào hành lang.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-nuoi-em-ca-doi-co-duoc-khong/5.html.]

Anh không ở tầng này.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Bởi vì có viên kẹo của Tịch Nghiệp, cả đêm tôi ngủ rất ngon.

 

Chương trình chính thức bắt đầu quay, tôi và Mạc Kiệt trải qua hai ngày cãi nhau quen thuộc không ít, cãi nhau đã không còn cố ý nữa.

 

Chỉ là không biết là ai, sau khi cố ý xử lý lộ trình của chúng tôi thì đăng lên mạng.

 

Đêm đó tôi liền thấy được yêu ma quỷ quái khí âm dương quái khí dưới Weibo của mình.

 

Các fan nữ của Mạc Kiệt thật sự ấn tượng.

 

Weibo của tôi một lần rơi vào tay giặc, bị hack vào hot search.

 

Weibo chính thức của Chương trình “Tình nhân một tuần” vội vàng lên chương trình cắt nối biên tập lên tiếng ủng hộ tôi.

 

Ngay khi tôi định vứt điện thoại đi, đồng thời nhận được hai tin nhắn:

 

Một là của Mạc Kiệt:

 

[Cô Dư, 'Tình nhân một tuần' của tôi @ Dư Mộc thích ăn kẹo @Weibo chính thức ‘Tình nhân một tuần’” (phía dưới còn đặt áp phích tuyên truyền “Tình nhân một tuần”)

 

Tịch Nghiệp:

 

[Chương trình có vui không? @ Dư Mộc thích ăn kẹo]

 

Trong lúc nhất thời, Weibo của tôi lại nổ tung.

 

Fan của Tịch Nghiệp nhao nhao chạy tới: [Anh trai duy nhất không liên quan đến quảng cáo trên Weibo đều là bởi vì cháu gái nhỏ, cháu gái nhỏ cố lên! Cháu gái là đẹp nhất!]

 

Tôi nên kéo Tịch Nghiệp vào danh sách đen, nhân tiện kéo fan của anh vào danh sách đen.

 

Sau một loạt thao tác, fan của tôi từ một triệu tăng lên hai triệu.

 

Với tư cách là một người mới chưa có bất kỳ tác phẩm nào, đây thật sự là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

 

Tổ chương trình cũng rất biết làm việc, bọn họ tăng ca làm thêm giờ, cắt ra một bản giới thiệu dài đến hai mươi phút.

 

Trong hai mươi phút thì có đến mười lăm phút đều là tương tác giữa tôi và Mạc Kiệt.

 

Lúc này tôi nằm trên sô pha, nhìn số lượng fan của mình tăng lên.

 

CP oan gia vui vẻ của tôi và Mạc Kiệt trong nháy mắt nổi tiếng, thậm chí còn có một siêu thoại chuyên môn.

 

“Bọn họ thật sự rất thích ship CP.” Tôi nhìn những bình luận kia, rất khó để không bật cười.

 

Tịch Nghiệp cắt xong trái cây, đặt trước mặt tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi.

 

Đầu óc tôi khẽ động, cười nói với Tịch Nghiệp: “Họ lại nói em và Mạc Kiệt là một đôi trên trời, một đôi dưới đất.”

 

“Ừm.” Tịch Nghiệp nhìn di động.

 

Trên mặt anh là sự bình tĩnh, nhìn không ra chút gợn sóng.

 

“Anh biết không, bọn họ quá khôi hài, ngay cả tên con của chúng em cũng nghĩ xong rồi.” Tôi nhìn bình luận trên di động, cười lăn lộn.

 

Ngón tay Tịch Nghiệp khẽ động, ném màn hình khóa điện thoại sang một bên.

 

Anh xiên một miếng táo đưa cho tôi: “Ăn chút trái cây.”

 

Tôi không nhận, tiếp tục cười nói: “Em đọc bình luận của bọn họ cho anh...” Lời còn chưa nói xong, di động đã bị Tịch Nghiệp lấy đi.

 

Anh cúi xuống đút quả táo vào miệng tôi.

 

Trong miệng tôi ngậm quả táo, nhìn đôi mắt đen như mực của anh, bên trong chỉ có một mình tôi.

 

Giọng nói của anh trầm khàn, có âm điệu có thể quyến rũ lòng người.

 

“Mộc Mộc, đừng đọc.”

Loading...