Chạm để tắt
Chạm để tắt

Anh nuôi em cả đời có được không? - 16

Cập nhật lúc: 2024-08-21 14:55:01
Lượt xem: 698

Có lẽ bà ấy không thiếu chút tiền đó, nhưng tôi lại thiếu chút tôn nghiêm này.

 

Thời điểm truyền ra scandal giữa tôi và bà ấy, tôi học năm tư, đã bắt đầu nhận một ít quảng cáo và vai diễn nhỏ. Rất nhiều mối quan hệ trong số đó đều là bà ấy tìm cho tôi.

 

Tôi muốn làm rõ mối quan hệ của chúng tôi. Nhưng bà ấy đã ngăn tôi lại.

 

“Chẳng qua là họ muốn hắt nước bẩn lên người dì, cũng tốt, tiện để dì làm một ít chuyện khác.” Bà ấy nói với tôi như vậy: “Dì không hy vọng quá khứ của con bị đào lên, con đổi tên sẽ sống thật tốt.”

 

Đúng vậy. Tôi đã đổi tên, để nói lời tạm biệt với quá khứ của mình.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Bà ấy nói scandal lần này đối với tôi bây giờ mà nói, không tính là quá xấu, còn có thể mượn danh tiếng của bà ấy để hâm nóng. Chờ sau này lửa lớn, giải thích cũng không muộn.

 

“Chỉ là Mộc Mộc cũng hiểu lầm.” Bà ấy cười lắc đầu, có chút chua xót.

 

Tôi nói: “Con đi giải thích với em ấy.”

 

Bà ấy ngẩng đầu nhìn tôi, cười nói: “Con không biết con bé đâu, chuyện nó đã nghĩ như vậy ai nói cũng vô dụng. Cô nhóc này không biết học ai, nói chuyện rất tổn thương người ta.”

 

“Thời gian dì ở bên em ấy quá ít.” Tôi nhấn mạnh.

 

Bà ấy chỗ nào cũng tốt, rất yêu Dư Mộc, lúc nào gặp tôi cũng nói về Dư Mộc, nhưng thời gian bà ấy ở bên Dư Mộc quá ít.

 

“Rất nhiều lúc, dì luôn muốn dừng lại ở bên cạnh con bé nhiều hơn. Nhưng cũng muốn tạo ra con đường bằng phẳng hơn cho con bé sau này. Chỉ cần bằng phẳng hơn, cho dù con bé chạy cũng sẽ không vấp ngã.” Bà ấy cầm túi đứng lên định đi: “Dì sẽ giải thích với con bé, chờ thêm chút nữa.”

 

Chỉ là tôi thật không ngờ, bà ấy không chờ được đến ngày đó.

 

Lúc nghen tin tức về tai nạn, tôi mới ra khỏi đoàn làm phim. Nghe nói đã hạ táng, tôi không kịp nhìn bà ấy lần cuối.

 

Hai ngày trước, bà ấy còn nói với tôi: “Dì không cần con báo đáp, nếu con thật muốn báo đáp dì, hãy đối xử với Mộc Mộc tốt một chút.”

 

Sau đó bà ấy nói chuyện với tôi rất lâu, về Dư Mộc.

 

Lần đó, bà ấy không vội đi, bà ấy kể về cuộc sống của Dư Mộc với tôi. Trước khi đi bà ấy nói: “Mộc Mộc thích ăn kẹo, nhưng đừng cho nó ăn vào buổi tối, sẽ bị sâu răng.”

 

Lúc ấy tôi không để ý, bởi vì bà ấy vẫn thường xuyên nói với tôi về Dư Mộc.

 

Không ngờ đó lại lời trăn trối cuối cùng.

 

Hôm đó trời mưa phùn lất phất, tôi che ô đến đồn công an.

 

Bà ấy vừa qua đời, Dư Mộc quả nhiên đã bị những người đó đuổi ra ngoài, nhiều năm như vậy, bà ấy hẳn là rất vất vả.

 

Lần đầu tiên nhìn thấy Dư Mộc, cô bé rụt người trên ghế, thân thể nhỏ bé, đôi mắt không hề có ánh sáng. Tựa như dáng vẻ của tôi năm đó khi mẹ cô ấy lần đầu tới tìm tôi.

 

“Em có nguyện ý theo anh về nhà không?”

 

2.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-nuoi-em-ca-doi-co-duoc-khong/16.html.]

Tai nạn xe thật sự là bất ngờ, cảnh sát đã đưa ra kết quả.

 

Có thể hôm đó bà ấy đột nhiên nói với tôi chuyện của Dư Mộc lâu như vậy chỉ là một sự trùng hợp.

 

Dư Mộc quả thật đúng như lời bà nói, tính tình bướng bỉnh, lời nói ra cứ như mang theo gai nhọn.

 

“Mẹ em là người tốt, em đừng hiểu lầm bà ấy.” Tôi lại một lần nữa cố gắng giải thích quan hệ giữa tôi và mẹ em ấy.

 

Em ấy vẫn không tin.

 

Tôi nói cái gì, em ấy cũng không tin. Em ấy chỉ tin những gì mình thấy.

 

Em ấy ném bát đũa như thường lệ, lập tức đứng dậy rời đi.

 

Tôi biết, mẹ cô ấy đã trở thành vùng cấm của cô ấy. Ai cũng không thể nhắc lại. Tôi càng không thể nói.

 

Số tiền tôi dựa vào những vai diễn nhỏ mà có được căn bản không thể lo cho Dư Mộc có điều kiện học tập tốt hơn.

 

Sau đó tôi đi làm diễn viên đóng thế, vất vả một chút, nhưng kiếm thêm được tiền.

 

Chỉ là không ngờ bị Dư Mộc nhìn thấy những vết thương kia.

 

Trong mắt cô nhóc này sau khi khiếp sợ liền có chút đau lòng.

 

Dư Mộc quay đầu đi, giọng nói cứng ngắc: “Ngôi nhà này quá lớn, có thể đổi một cái nhỏ một chút.”

 

Đây là lần đầu tiên, lời nói của em ấy không mang theo bất kỳ gai nhọn nào.

 

Căn nhà này là mẹ Dư Mộc mua cho em ấy, là thứ cuối cùng duy nhất để lại cho em ấy.

 

Tôi làm sao có thể thay đổi.

 

“Nhỏ rồi em có quen ở hay không, anh không sao.” Tôi xoa xoa đầu Dư Mộc.

 

“Ai quan tâm anh, anh ít tự mình đa tình!” Nói xong Dư Mộc liền chạy vào.

 

Thật sự là đáng yêu, rõ ràng là mềm lòng nhưng miệng lại cứng rắn không chịu được.

 

Dư Mộc lớn lên từng ngày, em ấy phải học đại học.

 

Tôi biết mẹ em ấy đã sớm liên lạc với trường đại học ở nước ngoài, chỉ cần tôi đưa em ấy qua là được. Nhưng tôi không có tiền.

 

Tôi đồng ý đề nghị của người đại diện, xào couple với Cố Mộ Nhất. Chỉ cần tôi có một chút danh tiếng thì không phải bôn ba khắp nơi kiếm một ít tiền lẻ giống như lúc trước.

 

Tôi bắt đầu nhận phim, càng ngày càng bận rộn.

 

Dư Mộc lại xuất hiện vấn đề, em ấy không muốn ra nước ngoài, cũng không muốn đi học.

 

Loading...