Chạm để tắt
Chạm để tắt

Anh nuôi em cả đời có được không? - 12

Cập nhật lúc: 2024-08-21 09:06:16
Lượt xem: 764

Một lần qua cảnh.

 

Tất cả mọi người đều cho rằng Tịch Nghiệp vừa mới khai thông cho tôi.

 

Đúng là anh đã khai thông cho tôi.

 

Đêm đó đoàn làm phim liên hoan, để chúc mừng cảnh quay của chúng tôi đóng máy.

 

Mạc Kiệt không phải nhân viên đoàn phim, cũng tham gia liên hoan lần này.

 

Trên bàn ăn, bắt đầu có người nói chuyện tình yêu của tôi và Mạc Kiệt đã phát triển.

 

Mạc Kiệt nhìn Lâm Thanh Vũ một bên, cười cười cũng không trả lời.

 

Tôi nhìn Tịch Nghiệp ngồi ở phía trên, nghĩ đến hành động ban ngày của anh, một chữ cũng không dám đáp.

 

Tịch Nghiệp không biết uống rượu, trước đây tôi hiếm khi thấy anh uống rượu, nhưng khi Mạc Kiệt đi chúc rượu, anh giơ ly rượu lên.

 

Hôm nay nhiều người uống say, Tịch Nghiệp và Lâm Thanh Vũ chính là hai trong số đó.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Tôi đỡ Tịch Nghiệp, Mạc Kiệt đỡ Lâm Thanh Vũ, hai chúng tôi trao đổi ánh mắt trân trọng rồi lên xe của mình.

 

“Mộc Mộc.” Tôi vừa đặt Tịch Nghiệp lên giường, anh đưa tay giữ chặt tôi.

 

Tôi cởi bỏ hai cúc áo trước của anh, nhẹ giọng đáp: “Em đây.”

 

Anh mở mắt nhìn về phía tôi.

 

“Mộc Mộc, cùng cùng em đã về.” Anh thở dài một hơi, giống như những lời này tồn tại đã lâu trong lòng anh.

 

Tôi đắp chăn cho anh: “Vâng, em đã về.”

 

“Mộc Mộc, tại sao lại thích người khác?” Anh nhìn tôi, đuôi mắt bị rượu hun đỏ.

 

Tôi thở dài một hơi, cúi người hôn lên khóe mắt anh.

 

“Em không thích người khác. Từ lúc mới bắt đầu biết yêu cho tới bây giờ, em chỉ thích một mình anh.”

 

Không biết Tịch Nghiệp có nghe lọt lời tôi nói hay không, anh vươn tay ôm eo tôi. Lòng bàn tay anh nóng đến dọa người, cách quần áo tôi cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay anh.

 

Bầu không khí trong phòng nhất thời vô cùng mập mờ. Cuối cùng tay Tịch Nghiệp nhẹ nhàng nhéo bên hông tôi, mới buông tôi ra.

 

“Mộc Mộc lớn rồi, phải lập gia đình.”

 

Những lời này không phải lần đầu tiên anh nói. Duy chỉ có lần này, trong giọng nói của anh có chút buồn.

 

Tôi kéo tay anh, ngồi bên giường anh: “Lấy anh được không?”

 

Anh gật đầu, lại lắc đầu.

 

“Mộc Mộc nhất định sẽ gả cho một người rất ưu tú.” Anh nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười: “Người đó nhất định là ánh sáng ấm áp.”

 

“Anh chính là ánh sáng ấm áp đó. Đối với em mà nói, trên thế giới này, không còn có người nào là ánh sáng ấm áp hơn anh.”

 

Tôi nhẹ nhàng trấn an anh, tựa như anh trấn an tôi vậy.

 

Chẳng mấy chốc tôi nghe thấy tiếng thở đều đều của anh. Thấy anh đã ngủ, tôi nhẹ nhàng đắp chăn cho anh, tính ra khỏi phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-nuoi-em-ca-doi-co-duoc-khong/12.html.]

 

Lúc đi tới cửa, Tịch Nghiệp nhẹ giọng hỏi tôi: “Mộc Mộc, sáng mai muốn ăn gì?”

 

Tôi sửng sốt, lại quay đầu nhìn anh, anh vẫn nhắm mắt như cũ.

 

“Phải ăn cơm thật ngon, Mộc Mộc.”

 

Tôi không nhịn được, bật cười.

 

“Được.”

 

 

13.

 

Tịch Nghiệp bị bệnh, nguyên nhân là vì thời gian dài không nghỉ ngơi tốt, lại còn uống rượu.

 

May mà “Chỉ một người này” đã đóng máy rồi, tôi thông báo cho Tần Phong lùi hết lịch trình phía sau, để Tịch Nghiệp nghỉ ngơi vài ngày.

 

Tôi ở trong bếp nấu nướng tay chân luống cuống, sau khi nắp nồi rơi xuống đất phát ra tiếng vang thật lớn, Tịch Nghiệp kéo thân thể bệnh tật của anh đi tới.

 

“Anh về nằm nghỉ đi, em làm được.” Tôi ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Tịch Nghiệp.

 

Tôi không thể làm. Đã nhiều năm như vậy, Tịch Nghiệp chưa bao giờ cho tôi vào bếp. Ngay cả mấy năm ở nước M, lúc đầu ău ăn ở bên ngoài, sau đó ăn nhờ nhà hàng xóm. Tôi chưa từng nấu một bữa ăn đàng hoàng nào cả.

 

Tịch Nghiệp cũng ngồi xổm xuống, anh giơ tay xoa xoa tóc tôi, nhiệt độ trong lòng bàn tay vẫn rất nóng, là do anh đang sốt.

 

“Gọi Tần Phong tới đây.” Biểu cảm khuôn mặt anh toàn là sự dung túng, giống như phòng bếp lộn xộn này không phải là kiệt tác của tôi.

 

Tôi không muốn.

 

Thật khó khăn mới biết được tâm tư của Tịch Nghiệp, đây chính là lúc thúc đẩy tình cảm. Nếu ai dám quấy rầy, tôi g.i.ế.c người đó.

 

Nhưng đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

 

Tôi nhìn Tịch Nghiệp.

 

Trên khuôn mặt tái nhợt của Tịch Nghiệp viết chữ không biết đó là ai.

 

Thở dài, tôi đứng dậy đi ra cửa và bật điện thoại video. Người đứng ngoài cửa là Cố Mộ Nhất.

 

“Anh nói với cô ta là anh bị bệnh sao?” Tôi quay đầu nhìn Tịch Nghiệp.

 

Có thể là vẻ mặt tôi có chút hung dữ và không kiên nhẫn, khiến Tịch Nghiệp sửng sốt một chút, sau đó mới lắc đầu.

 

Vậy Cố Mộ Nhất đến đây làm gì?

 

Tôi bất đắc dĩ mở cửa. Cố Mộ Nhất vừa nhìn thấy tôi sau cửa, vẻ mặt cứng đờ.

 

“Mộc Mộc.” Cô ta gọi tôi một tiếng, không giống giọng điệu thân thiết của người lớn trong nhà như trước kia. Loại giọng điệu trở về đúng bản chất cùng trang lứa này, làm cho cảnh giác của tôi đối với cô ta thoáng buông lỏng một chút.

 

Nhưng hiện tại cô ta đến, cũng đủ để cho tôi xù lông.

 

“Cô tới làm gì?” Tôi đứng ở cửa, không cho cô ta vào.

 

Cố Mộ Nhất liếc mắt nhìn Tịch Nghiệp ở trong phòng, mới cúi đầu lấy ví tiền ra.

 

 

Loading...