Ảnh Đế Truy Thê - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:21:07
Lượt xem: 1,587

22.

Cư dân mạng lập tức xôn xao.

[Câu chuyện gương vỡ lại lành thần tiên gì thế này?]

[Trời ơi muốn khóc quá đi, vậy ra là Lục Hoài Cẩn gia nhập giới giải trí vì Nhiếp Nhiếp hả?]

[Tôi biết ngay couple Cẩn Thận nhà tôi real mà.]

[Vậy Lục Hoài Cẩn mới là người bị bỏ rơi à? Hèn gì anh ấy cứ giả vờ lảng tránh Nhiếp Nhiếp, hóa ra là do đang dỗi.]

Câu cuối cùng mà Nhiếp Thận nói chẳng khác gì một quả b.o.m oanh tạc khiến lượng người xem của chương trình tăng cao.

Đêm ấy, hot search biến động.

#Nhiếp Thận Lục Hoài Cẩn# trực tiếp bá chiếm đầu bảng.

Không biết có phải là vì năng lực của cư dân mạng quá mức kinh người hay không mà chuyện của Lục Hoài Cẩn và Nhiếp Thận bị đào ra rất nhanh.

Có một cư dân mạng đăng bài.

Người này nói rằng mình tốt nghiệp một trường cao đẳng ở nước ngoài nọ, và Lục Hoài Cẩn – Cũng chính là đại thần R trong lời Nhiếp Thận, chính là bạn cùng trường của người này.

[Tình cảm hai người bọn họ rất tốt. Nhưng sau này tôi nghe nói hình như bạn gái đại thần R gặp chuyện, sau đó không thấy bọn họ nữa.]

Để chứng minh tính chân thực của lời mình nói.

Người này còn cố ý đăng một tấm hình.

Bức ảnh không rõ nét cho lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt của Lục Hoài Cẩn và bóng lưng cao gầy của một cô gái.

Điều dễ nhận thấy nhất chính là bộ váy màu đỏ trên người cô gái đó.

Tôi tắt điện thoại, bất lực ôm lấy đầu gối.

Vốn cứ nghĩ mình là ánh trăng sáng của Lục Hoài Cẩn, nhưng không ngờ tôi chỉ là thế thân cho ánh trăng sáng đó thôi.

Không biết qua bao lâu, có người gõ cửa.

Cả trợ lý và Lục Hoài Cẩn đều đã bị tôi đuổi ra ngoài rồi.

Tôi gục đầu xuống, không muốn nói chuyện.

Nhưng người bên ngoài vẫn không chịu bỏ cuộc.

“Là tôi.”

Cả người tôi run lên.

Đó là giọng của Nhiếp Thận.

23.

Vừa mở cửa, Nhiếp Thận đã đi thẳng vào vấn đề.

“Cô ly hôn với Lục Hoài Cẩn đi.”

“Người anh ấy thích là tôi, còn cô chỉ là một thứ anh ấy chọn để an ủi bản thân thì không có tôi ở đây thôi.”

“Nếu cô cứ bám riết lấy Lục Hoài Cẩn thì sẽ chẳng hạnh phúc gì đâu.”

Tôi đứng dậy, làn váy đung đưa theo động tác của tôi.

Chiếc gương trang điểm đằng sau phản chiếu gương mặt tôi, diễm lệ, xinh đẹp. Hòa cùng chiếc váy truyền thống Trung Hoa màu đỏ trên người tôi, bỗng chốc tạo nên một bức tranh cổ điển có một không hai.

“Vì sao tôi phải rời đi?” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Đúng là tôi đau lòng, nhưng đó chỉ là vì tôi đã bỏ qua quá khứ của Lục Hoài Cẩn.

Còn về chuyện thế thân hay là ánh trăng sáng.

Toàn những chuyện vô vị.

“Tôi có tai, có thể nghe. Tôi có mắt, có thể nhìn.”

“Rốt cuộc Lục Hoài Cẩn có thích tôi hay không, cũng chỉ có tôi mới biết rõ nhất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-de-truy-the/chuong-9.html.]

“Cô là ánh trăng sáng thì sao? Con người đâu thể sống trong quá khứ mãi được?”

“Lục Hoài Cẩn cũng không phải kiểu người yếu ớt mắc kẹt trong quá khứ, mãi không thoát ra được. Mà cô là quá khứ, còn tôi là hiện tại.”

“Tôi chính là vợ của Lục Hoài Cẩn.”

“Trừ phi anh ấy tự mình nói chúng tôi không hợp, nếu không thì tôi sẽ không rời khỏi anh ấy.”

Sau khi nói một tràng dài, tôi thấy thư thả hơn hẳn.

Nỗi phiền muộn tích tụ cũng theo đó mà tan biến.

Nhiếp Thận bình thường rất nhanh mồm nhanh miệng nay lại cứng họng chẳng thốt ra được lời nào. Cô ta trợn trừng hai mắt nhìn tôi, trán nổi cả gân xanh.

Tôi chẳng buồn để ý cô ta nữa, xách túi lên bước thẳng ra cửa.

Đi được hai bước, tôi lại xoay người lại.

“À phải rồi. Lúc trước tôi còn khá thích cô đấy, cảm thấy cô là người phóng khoáng, sống thoải mái. Nhưng thực tế cô chẳng bao giờ buông thả bản thân cả.

“Bây giờ nhìn lại, cô đúng là chẳng có đẳng cấp.”

24.

Ra khỏi cửa, tôi đi dạo dọc theo ven đường.

Cứ vậy vô thức đi đến nhà hàng nơi lần đầu tiên tôi và Lục Hoài Cẩn gặp mặt.

Cảnh tượng xưa kia hiện lên ngay trước mắt.

Nhưng tôi chỉ biết cười khinh một tiếng.

Thật ra tôi đã phát hiện Lục Hoài Cẩn có chuyện giấu mình từ lâu rồi.

Ở nhà cũ của nhà họ Lục có một căn phòng được khóa kín quanh năm.

Có lần tôi hiếu kỳ muốn biết bên trong có gì, nhưng Lục Hoài Cẩn lại cứ lấp l.i.ế.m cho qua. Sau này thì được một cô giúp việc ở nhà họ Lục tiết lộ.

Cô giúp việc nói cho tôi rằn... Căn phòng này có cất giấu hồi ức của cậu Lục, nghe nói là có liên quan đến một cô gái.

Khi tôi được cưới vào nhà họ Lục, rõ ràng còn chưa gặp mặt người nhà họ Lục bao giờ nhưng bọn họ lại biết rất rõ khẩu vị và thói quen của tôi.

Thậm chí lúc đối đãi với tôi cũng rất thân thiết.

Cứ như đã từng gặp tôi rồi vậy.

Vào ngày đăng ký kết hôn với Lục Hoài Cẩn, anh đã nhìn tôi rất dịu dàng. Nhưng tôi luôn cảm thấy anh đang thông qua tôi mà nhìn một người khác.

Nhưng cho dù trước đây anh có đang nhìn ai.

Thì qua một khoảng thời gian lâu như vậy, tôi tin rằng rồi sẽ có ngày Lục Hoài Cẩn dành ra riêng một vị trí cho tôi trong tim anh.

Bởi, duyên phận giữa người và người vốn rất mong manh kia mà.

Vì vậy tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ chỉ là giả điếc bỏ ngoài tai những lời người khác nói, và cố gắng tận hưởng những gì anh làm cho tôi.

Tôi vốn định gọi Lục Hoài Cẩn đến đón mình.

Nhưng vừa mở điện thoại lên thì phát hiện điện thoại đã hết pin.

Thế nên đành gọi một ly trà vải quen thuộc.

Lúc này tôi mới vô thức nhớ ra.

Hình như Lục Hoài Cẩn cũng từng ngồi ở chỗ ngồi y hệt, và gọi một ly nước uống tương tự.

Tôi cầm ly nước trên tay, bên tai bỗng thoáng qua một trận gió.

Vừa giương mắt.

Trước mắt hiện lên gương mặt đong đầy lo lắng của Lục Hoài Cẩn.

“Bà xã.”

Anh ôm tôi vào lòng.

Giọng nói nghẹn ngào.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...