Ảnh Đế Phản Diện Có Chút Lương Tâm - Chương 9-12

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:35:30
Lượt xem: 1,268

9

 

Dư luận luôn thay đổi một cách chóng mặt. Tô Thiến liên tục đăng nhiều bài Weibo giải thích.

Ba ngày sau, trên mạng đột nhiên xuất hiện rất nhiều tin tức bất lợi cho cô ta. Trong đó có một số chuyện đủ để khiến cô ta không thể tiếp tục tồn tại trong giới giải trí.

Một tuần sau, công ty của Tô Thiến tuyên bố chấm dứt hợp đồng. Cô ta cũng dần biến mất khỏi tầm mắt công chúng.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh chóng, tôi nhìn hộp thoại trò chuyện với Bùi Triệt trên điện thoại, dừng lại ở dòng tin nhắn anh ấy gửi 【 Có tôi ở đây, đừng sợ 】.

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

【 Là anh làm sao? 】 Mãi mà tôi vẫn không gửi tin nhắn này đi.

Người đại diện của Bùi Triệt gọi điện thoại đến, nói rằng anh ấy đang quay phim ở vùng núi rừng sâu thẳm, không có sóng điện thoại, có việc gì thì có thể tìm anh ấy.

Quả thật công ty đối thủ của Tô Thiến thật sự là quá tuyệt vời, tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

10

 

Chẳng mấy chốc, một vị đạo diễn khác đã gửi cho tôi một kịch bản. Ông ấy muốn tôi thêm một nam phụ vào và mời tôi đến phim trường.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, lần này tôi đã viết một anh chàng 'cún con' ấm áp, tràn đầy sức sống.

Một ngày trước khi cùng đoàn làm phim khởi hành, tôi nhìn thấy Tô Thiến ở cửa "Đêm Tối".

Cô ta đã không còn vẻ ngoài xinh đẹp rạng rỡ như xưa, ánh mắt đầy căm hận nhìn tôi.

Tôi có chút kinh ngạc.

Người dân An Thành đều biết "Đêm Tối" là nơi ăn chơi xa xỉ của giới thượng lưu.

Nghe đồn rằng bên trong có một số trò chơi biến thái và kích thích, cung cấp cho những cậu ấm cô chiêu thuộc tầng lớp thượng lưu kia vui chơi giải trí. Nó vừa là nơi ăn chơi trác táng, cũng là vực sâu không đáy.

Khuôn mặt tái nhợt của Tô Thiến cố nặn ra nụ cười: "Ôn Nhu, cô sẽ không sống tốt hơn tôi đâu."

"Cô chỉ có thể sống thảm hại hơn tôi gấp ngàn vạn lần."

"Cô có biết nơi này..."

Chưa nói hết câu, đột nhiên có mấy người đàn ông mặc đồ đen lao ra kéo cô ta đi.

Tôi bắt xe trở về nhà, tôi sẽ không thương hại kẻ đã hãm hại mình. Thu dọn hành lý, cùng đoàn làm phim lên đường, tôi gặp nam diễn viên 'cún con' tên Trịnh Dung mà vị đạo diễn đã tìm được.

Đúng là rất trẻ trung, rất tràn đầy sức sống, vừa đi vừa gọi "Chị ơi" rất ngọt ngào.

Tôi mỉm cười với cậu ấy, trả lời những câu hỏi của cậu ấy.

Cảm nhận được ánh mắt đầy xâm chiếm, tôi nhìn về phía trước, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Bùi Triệt. Một luồng khí lạnh lẽo không tên dâng lên trong lòng tôi.

 

11

 

Không ngờ, đoàn làm phim mà tôi theo chân lại là đoàn của Bùi Triệt.

Bùi Triệt vào vai nam chính. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác, Bùi Triệt đã bước tới:

"Không ngờ lại gặp Ôn Nhu lão sư ở đây."

"Lâu rồi không gặp."

Anh ấy đưa tay ra, tôi bắt tay lại. Chỉ cảm thấy tay anh ấy lần này càng lạnh hơn.

Anh ấy đột nhiên tiến sát lại, đôi mắt hẹp dài khẽ cụp xuống, liếc nhìn người bên cạnh, đáy mắt lóe lên tia lạnh lẽo: "Sao không trả lời tin nhắn của tôi?"

Tôi mỉm cười lịch sự: "Quên mất."

Anh ấy đột nhiên ngẩng đầu lên: "Ôn Nhu lão sư dùng xong rồi vứt bỏ, thật là nhẫn tâm."

Tôi có chút áy náy. Nhưng tôi và anh ấy, vốn dĩ không phải người cùng một thế giới, không nên đi quá gần.

Địa điểm quay phim được chuyển từ vùng núi rừng sâu thẳm đến bờ biển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-de-phan-dien-co-chut-luong-tam/chuong-9-12.html.]

Trên du thuyền sang trọng, vị đạo diễn chủ trương có tiền muốn làm gì thì làm, quay phim trực tiếp tại hiện trường.

Trịnh Dung ôm kịch bản chăm chú nghiên cứu, vừa hỏi tôi một số vấn đề, tôi kiên nhẫn giải đáp những suy nghĩ của mình về nhân vật cho cậu ấy.

Gió biển thổi lồng lộng, tôi dựa vào lan can, ngắm nhìn phong cảnh.

Trịnh Dung bỏ kịch bản xuống, kêu lên một tiếng, đứng dậy, đột nhiên cả người ngã vào lan can.

Cảm giác mất trọng lượng ập đến, tôi và cậu ấy ngã nhào xuống biển.

Nước biển lạnh buốt thấu xương.

Trước khi mất đi ý thức, tôi chỉ cảm thấy có người đang siết chặt eo mình, siết rất chặt… đau đến mức tôi vùng vẫy loạn xạ.

Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng: "Ngoan ngoãn một chút, tôi thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô đấy."

Tôi yếu ớt gọi: "Bùi Triệt..."

Bàn tay đang siết chặt eo tôi càng thêm dùng sức.

 

12

 

Lần nữa tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy trần nhà trắng xóa của bệnh viện. Trên giường bệnh bên cạnh, Bùi Triệt đang hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt.

Là anh ấy đã cứu tôi, tôi lắc lắc đầu, những ký ức về việc rơi xuống biển đã trở nên mơ hồ.

Người đại diện bước vào, nhìn tôi thở dài: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi, để tôi gọi bác sĩ cho cô."

"Tiểu Bùi chính là ân nhân cứu mạng của cô đấy, suýt chút nữa là bỏ mạng rồi."

Nửa đêm, Bùi Triệt có cựa quậy trở mình. Tôi đi đến bên giường anh ấy nhìn, tâm trạng phức tạp khó tả.

Sau đó lại nhìn vết bầm tím trên eo mình, tôi chìm vào suy tư.

Bùi Triệt, khi đó anh ấy dường như rất tức giận. Tôi mơ màng cảm thấy có người ấn đầu mình xuống nước.

Một luồng khí lạnh ập đến, người trên giường không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào.

Khoé môi anh ấy nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, kéo tôi vào lòng còn siết chặt eo tôi. Bờ môi mỏng áp sát, cướp đoạt hơi thở của tôi.

Tôi vùng vẫy đẩy anh ấy ra: "Bùi Triệt, anh điên rồi sao!?"

Cảm nhận được mùi m.á.u tanh lan tỏa trong khoang miệng.

Anh ấy buông tôi ra, đôi mắt đen lóe lên tia phấn khích, chậm rãi lên tiếng: "Nhu Nhu, lâu rồi không gặp."

Máu huyết toàn thân tôi như đông cứng lại. Người trước mặt, không phải Bùi Triệt.

(Ps: Đến đây Chanh đổi ngôi thứ ba cho nam9 vì kiểu bị chiếm thể xác rồi ấy, “hắn” là chỉ Kỳ Bách còn “anh ấy” là Bùi Triệt)

Hắn cắn mạnh vào vai tôi:

"Không được cười với người khác, anh không thể kiềm chế được bản thân muốn g/3't c.hết bọn họ."

Tôi đẩy hắn ra: "Anh..."

Vẻ mặt hắn u ám, đáy mắt dâng lên vẻ điên cuồng bệnh hoạn: "Nhu Nhu, gọi anh là A Bách."

Là Kỳ Bách, là hắn đã đến… đến thế giới thực rồi.

Tôi vội vàng đứng dậy cầm lấy d.a.o gọt quả táo bên cạnh. Trong bóng tối, hắn đứng dậy, từng bước ép sát: "Sao vậy? Nhu Nhu lại muốn g/3't anh lần nữa sao?"

Hắn nắm lấy cổ tay tôi dí vào cổ mình, giọng điệu mỉa mai không chút che giấu: "Cơ thể này cũng khá hữu dụng đấy, đáng tiếc thật."

Vết thương trên cổ hắn dần rỉ máu, tôi cố gắng ném con d.a.o đi, hắn càng nắm chặt cổ tay tôi, dí mạnh vào mình.

"Rất nhớ em, bảo bối nhẫn tâm."

Tôi cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, tự nhủ phải bình tĩnh:

"Kỳ Bách, Bùi Triệt đâu?"

Người đàn ông trước mặt cong môi cười nham hiểm: "Không biết, có lẽ đã c.hết rồi."

"Sao vậy? Em đau lòng sao?"

"Em thích hắn sao?"

Bình luận

5 bình luận

Loading...