Ảnh Đế Phản Diện Có Chút Lương Tâm - Chương 5-7.1

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:26:04
Lượt xem: 1,307

5

 

Bùi Triệt bị sốt đến ngất xỉu. Vì quay phim cả ngày với trang phục mỏng manh, lúc tan ca muốn thảo luận với tôi về vai diễn, thấy tôi ngủ quên nên không gọi, còn cho tôi mượn áo khoác.

Còn điện thoại của anh ấy thì liên tục đổ chuông, thông báo cuộc gọi đến hiển thị rõ ràng cái tên "Nhu Nhu". Người đại diện giải thích đó là cháu gái năm tuổi của anh ấy.

Tôi thầm mắng bản thân nhạy cảm quá mức, Bùi Triệt là Bùi Triệt, còn Kỳ Bách chỉ là một nhân vật trong truyện.

Sau lần đó, tôi và anh ấy coi như đã trở thành bạn bè. May là Bùi Triệt hồi phục rất nhanh. Tiến độ của đoàn làm phim cũng rất gấp rút. Phần đầu của bộ phim nhanh chóng được quay xong.

Tôi không gặp Bùi Triệt trong bữa tiệc đóng máy. Không thể từ chối sự nhiệt tình của vị đạo diễn, tôi viện cớ đi vệ sinh lại nhìn thấy nữ chính Tô Thiến mặc váy quây n.g.ự.c đang dựa dẫm vào người Bùi Triệt.

Bùi Triệt vẫn giữ dáng vẻ lười biếng, không hề từ chối sự tiếp cận của cô ta. Chỉ là đang nghịch viên ngọc trai trong tay, phát ra âm thanh đều đều.

Âm thanh quen thuộc và đều đặn đó, không phải là thứ mà Bùi Triệt có thể tạo ra.

Linh cảm mách bảo tôi rằng Tô Thiến đang gặp nguy hiểm. Không suy nghĩ nhiều, tôi lao ra kéo Tô Thiến lại.

Tô Thiến nghiến răng nhìn tôi: "Ôn Nhu lão sư, có chuyện gì vậy?"

Đúng lúc này, người đại diện gọi cô ta đi. Cô ta không cam lòng kéo váy rời đi.

Bùi Triệt nhìn tôi chằm chằm, giọng nói thản nhiên: "Ôn Nhu lão sư thả con mồi của tôi đi rồi, có phải nên đền cho tôi một con khác không?"

Thấy tôi không nói, anh ấy búng nhẹ lên trán tôi, khôi phục lại vẻ ôn hòa thường ngày: "Trêu cô đấy, tôi đã sớm chuẩn bị để tránh gây hiểu lầm rồi, nhưng vẫn phải cảm ơn cô đã giúp tôi tránh được rắc rối."

Anh ta đưa tay véo má tôi, giọng nói thản nhiên: "Ôn Nhu lão sư, cô đang sợ hãi điều gì vậy?"

Không để ý đến tư thế hiện tại đang mập mờ đến mức nào, tôi vẫn không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng:

"Bùi Triệt, âm thanh đều đều vừa rồi, sao anh lại biết cách tạo ra nó?"

Anh ấy đột nhiên kéo tôi vào lòng, xoay người một vòng: "Đừng động, có camera."

Tôi cứng đờ người.

Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: "Ôn Nhu lão sư, cô căng thẳng quá rồi, đó không phải là chi tiết trong kịch bản sao?"

Ngón tay anh ấy khẽ cuộn lấy tóc tôi: "Tôi rất tò mò, rốt cuộc cô đang sợ hãi điều gì? Hửm?"

Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp đôi mắt đen láy đầy ẩn ý của anh ấy, vội vàng thoát khỏi vòng tay anh: "Xin lỗi, tôi hơi choáng đầu, tôi đi trước đây."

Ngoái đầu nhìn lại, Bùi Triệt đang mặc một bộ vest đen. Dưới ánh đèn mờ ảo, chiếc bật lửa trong tay anh ấy lúc sáng lúc tối, gương mặt tuấn tú toát lên vẻ kỳ dị.

 

6

 

Trở về nhà, tôi vừa mở máy tính vừa xem lại kịch bản giấy trên tay.

Thật sự là có chi tiết đó!

Tôi nghiến răng, tự véo mình một cái, rồi tự nhủ bản thân đừng quá nhạy cảm.

Sau đó, liền nhìn thấy tin nhắn WeChat Bùi Triệt gửi đến.

【 Ôn Nhu lão sư, cô ổn chứ? 】

【 Tôi hơi lo lắng cho cô. 】

【 Về nhà an toàn chứ? 】

【 Thấy tin nhắn thì trả lời nhé. 】

Tôi vội vàng trả lời, sau đó ném điện thoại sang một bên, xoa xoa mi tâm, Bùi Triệt là Bùi Triệt. Kỳ Bách chỉ là một nhân vật.

Bộ phim sắp được công chiếu. Vị đạo diễn mời tôi cùng đi xem. Khi tôi đến nơi, bộ phim đã bắt đầu chiếu. Tôi len lén đi vào.

Bùi Triệt ngồi bên cạnh khẽ nhếch môi, cười như có như không: "Ôn Nhu lão sư, mong được chỉ giáo thêm."

Những hình ảnh trong phim lần lượt hiện ra như thước phim tua chậm, tôi hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-de-phan-dien-co-chut-luong-tam/chuong-5-7-1.html.]

Bùi Triệt ngồi bên cạnh xem rất chăm chú.

Anh ấy đột nhiên quay đầu lại, ghé sát tai tôi nói nhỏ: "Ôn Nhu lão sư, cô thấy tôi diễn thế nào?"

Quá gần, tôi theo bản năng lùi lại:

"Rất… hoàn hảo."

Anh ấy lại tiến sát hơn, tôi có thể nhìn rõ nốt ruồi lệ ở đuôi mắt anh ấy. Tôi lại lùi về sau một chút.

"Tôi muốn hỏi cô một câu."

"Ôn Nhu lão sư, cô thấy nữ chính có thích nam chính không?"

Tôi theo bản năng lắc đầu: "Không thích."

Anh ấy khẽ cười, giọng nói chậm rãi: "Vậy còn cô? Dù sao thì “hắn” cũng là do cô tạo ra."

Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh ấy, chỉ cảm thấy áp lực xung quanh như giảm xuống.

Tôi lại lắc đầu.

Anh ấy cười khẩy, giọng điệu có phần lười biếng: "Ôn Nhu lão sư sao lại lùi xa như vậy? Cô sợ tôi ăn thịt cô sao?"

Tôi nghiến răng: "Là anh tới gần quá đấy."

Với gương mặt này, thật sự là quá gian lận.

Anh ấy như suy tư gì đó, gật đầu: "Ôn Nhu lão sư, mặt cô đỏ rồi kìa."

"Giống như quả táo vậy."

Tôi: "..."

 

7

 

Bộ phim vừa được công chiếu đã nhận được phản hồi rất lớn.

Tôi xem bình luận của cư dân mạng.

【 Quá đã mắt, diễn xuất của Triệt Triệt thật sự rất tuyệt, tôi sợ luôn rồi đấy. 】

【 Thật sự lại một lần nữa bị diễn xuất của Bùi Triệt chinh phục! Tôi đã đọc truyện rồi, diễn y như vậy luôn! 】

【 A a a đáng sợ quá, gặp phải kiểu người này ngoài đời thực thì phải chạy ngay! 】

【 Tác giả có Weibo không? Tôi muốn follow! 】

Tôi có chút vui mừng, bởi vì đã nhận được sự công nhận của mọi người. Rất nhiều người trong danh sách bạn bè gửi tin nhắn đến.

Bùi Triệt cũng gửi tin nhắn vào lúc này: 【 Chúc mừng Ôn Nhu lão sư của chúng ta. 】

Quá phấn khích, tôi nhắn cho Bùi Triệt một tràng dài: 【 Chúc mừng Bùi đại Ảnh đế của chúng ta. 】

Anh ấy im lặng một lúc: 【 Sao chép ở đâu ra đấy? 】

Tôi đang định mở Baidu thì tay khựng lại.

Anh ấy lại gửi thêm một tin nhắn: 【 Mời Ôn Nhu lão sư ăn một bữa cơm, không quá đáng chứ? 】

Tôi: 【 Không thành vấn đề! 】

Không nằm ngoài dự đoán, với sự góp mặt của Bùi Triệt, bộ phim đã giành được giải thưởng.

Lễ trao giải, vị đạo diễn dặn tôi nhất định phải đến, nói là muốn giới thiệu cho tôi một số đạo diễn khác.

Tôi đến từ rất sớm.

Trên đường đi vệ sinh, tôi đi ngang qua phòng trang điểm phía sau sân khấu.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, là Bùi Triệt, anh ấy đang cười đầy tà mị, còn giọng nói khác, là của Tô Thiến.

Nghe thấy tiếng bước chân ở cửa, tôi vội vàng bỏ chạy.

Bình luận

5 bình luận

Loading...