Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ảnh Đế hiện ra từ Photoshop - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-10 10:49:56
Lượt xem: 414

14.

 

Tôi đưa SIM của mình cho anh.

 

“Anh dùng cái này, mai tôi đi làm lại cái khác.”

 

Phó Tri Hành cuối cùng cũng nguôi giận.

 

Uống hết cà phê, ném cốc vào thùng rác, đứng dậy chỉnh lại đuôi áo long bào.

 

Trịnh trọng cảnh cáo tôi:

 

“Đừng để có lần thứ ba.”

 

Tôi gật đầu lia lịa.

 

“Nhất định, nhất định, không quá ba lần.”

 

Trước khi ra cửa, anh soi gương, tiện tay lấy đi chiếc kính râm tôi mua trên mạng.

 

“Cái này tôi dùng trước, cô tự biến cái khác.”

 

Này——

 

Cửa đóng sập.

 

Tôi chưa kịp nói:

 

Anh à, dù anh đeo kính râm, nhưng bộ trang phục này vẫn là tiêu điểm đấy!

 

15.

 

Tôi hồi hộp theo dõi Weibo vài ngày, thấy chuyến đi này của anh ấy không bị ai phát hiện.

 

Thở phào nhẹ nhõm, trở lại cuộc sống làm công 996 bình thường.

 

Chỉ là nhìn anh mặc long bào nhận phỏng vấn báo chí, quảng bá phim mới.

 

Nghĩ đến bộ trang phục năm vạn bị tôi dẫm một chân, không biết còn đáng giá không.

 

Trong lòng có chút bồi hồi.

 

Nếu không phải PS vẫn có phép thuật, tôi đã nghi đây chỉ là mơ.

 

Thời gian đã nhanh chóng trả lời.

 

Hai tháng sau, tôi lại làm việc tăng ca vào ban đêm.

 

Cần tìm một tài liệu trong thư mục cũ.

 

"Lại" lỡ tay kéo nhầm ảnh.

 

Bụp——

 

Một người đàn ông trần truồng xuất hiện trước mặt tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-de-hien-ra-tu-photoshop/chuong-4.html.]

 

16.

 

Phó Tri Hành tiện tay kéo một chiếc chăn mỏng che đi phần nhạy cảm. Anh vuốt ngược mái tóc ướt ra sau.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

“Phép thuật vẫn chưa mất tác dụng à?”

 

Tôi suýt khóc, hận không thể đánh tay phải ba mươi roi.

 

“Nếu tôi nói là tôi lỡ tay, anh có tin không?”

 

Phó Tri Hành vẻ mặt bình thản, không tức giận như tôi tưởng.

 

“Lỡ tay thì lỡ tay, không sao cả.”

 

Tôi càng lo lắng.

 

“Giờ tôi sẽ đưa anh về, đừng để lỡ giờ tắm.”

 

Anh trầm ngâm giây lát, rồi ngã người xuống ghế sofa.

 

“Thôi, đã đến thì cứ ở lại, tôi không đi nữa.”

 

Tôi ngây người.

 

“Sao… sao lại không đi?”

 

Phó Tri Hành ngẩng lên nhìn tôi, lạnh lùng hừ một tiếng.

 

“Sao? Biến tôi ra rồi không định chịu trách nhiệm à?”

 

17.

 

Sau đó anh hắt hơi một cái.

 

Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào tám múi bụng rõ nét của anh.

 

Quay lại bàn máy tính, tôi biến ra cho anh một bộ quần áo.

 

“Quần lót đâu! Không có quần lót sao mặc?”

 

“Nhỏ quá! Quần áo này nhỏ quá!”

 

Anh vừa thử vừa kêu, tôi có chút đau đầu.

 

Quần áo biến ra đều là size tiêu chuẩn trong ảnh, Phó Tri Hành người cao to, mặc không vừa là điều dễ hiểu.

 

Tôi quyết định biến ra cho anh một bộ đồ ngủ Pikachu rộng thùng thình.

 

“Dù sao anh cũng không ra ngoài, cứ mặc thế đi.”

 

Là một diễn viên, anh cũng không chê, mặc vào rồi đi một vòng quanh phòng.

 

Sau đó nằm lên ghế sofa, đắp chăn.

 

“Cứ để tôi ngủ đến khi tự dậy! Cô thử dám đánh thức tôi xem!”

Loading...