Chạm để tắt
Chạm để tắt

ẢNH CHÂN DUNG - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2024-08-21 01:05:45
Lượt xem: 4,111

7

Tôi mở to mắt vô tội, đứng thẳng dậy, rồi rất hời hợt: "À, xin lỗi nha, hôm nay ngày lành tháng tốt, không nên gặp xui xẻo, sẽ không có lần sau đâu."

Tôi xin lỗi nhanh chóng, Chu Thừa chưa kịp thu lại vẻ giận dữ thì đã biến thành sự bối rối, lúng túng không nói nên lời.

Đợi một lúc, anh ta vẫn không mở miệng, tôi kéo Dương Đào quay lưng đi, Chu Thừa gọi tôi lại.

"Anh sẽ..." anh ta lắp bắp, "chiều nay về, anh sẽ chụp... ảnh cho em."

Những từ cuối cùng, dường như anh ta đã dùng hết sức lực của mình để nói ra.

Ôi trời, chỉ bấm một lần cửa chụp thôi mà cũng khiến anh ta khó khăn đến thế sao.

Tôi nở nụ cười vui mừng, liếc nhìn Từ Uyển phía sau anh ta, không biết cô ta đang nghĩ gì: "Vậy thì để tôi trang điểm một chút."

Vị "em gái" sắp thay thế tôi và trở thành em gái danh chính ngôn thuận của Chu Thừa, hy vọng cô ta không làm hỏng chuyện và cùng tôi hoàn thành cú đánh cuối cùng vào Chu Thừa.

Buổi chiều, tôi trang điểm tại nhà, phủ phấn khắp mặt, chỉ để lại vết sẹo to bằng quả trứng mà chưa che lấp.

Chu Thừa đứng bên cạnh tỏ ra lo lắng, tay cầm máy ảnh run rẩy.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi: "Có cần che vết sẹo lại không...?"

Tôi "à" một tiếng, "Che chứ, anh đợi tôi, tôi sẽ làm nhanh thôi."

Nói là nhanh, nhưng thực tế tôi thể hiện sự do dự, tự trách, nước mắt như sắp rơi mà không rơi.

Chu Thừa bắt đầu mất kiên nhẫn, tôi nói không cần che nữa.

Khi chính thức chụp, tôi lấy bức ảnh của con ra, ôm vào lòng, cười hỏi anh ta: "Được không?"

Sắc mặt Chu Thừa tái nhợt từ lâu, thậm chí anh ta không dám nhìn kỹ.

Nhìn anh ta hít thở sâu liên tục, tay cầm máy ảnh không vững, tôi cười nhạo một tiếng: "Sao anh vẫn thế này? Khi chụp ảnh cho Từ Uyển anh cũng như vậy sao?"

Chu Thừa nghe thấy thì lảo đảo một chút, anh ta nuốt nước bọt liên tục, thở hổn hển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-chan-dung/chuong-7.html.]

"Hai người không giống nhau."

Tôi mất kiên nhẫn: "Vậy à, bắt đầu thôi."

Cuối cùng Chu Thừa cũng mở nắp máy ảnh, di chuyển ống kính về phía tôi, sắc mặt anh ta càng ngày càng tệ.

Cho đến khi tôi xoa mặt mỉm cười, trong mắt dường như chứa đầy nước mắt, cay đắng như trái đắng, anh ta mới bấm nút chụp.

Cùng lúc với tiếng cửa chụp là tiếng chuông điện thoại của anh ta vang lên.

Cả hai chúng tôi đều nhìn thấy, người gọi đến là Từ Uyển.

Chu Thừa theo phản xạ nhìn tôi, tôi hỏi: "Anh không nhận sao?"

Đầu dây bên kia không làm ai thất vọng, tiếng ồn ào vang lên, giọng nói hoảng hốt của Từ Uyển, mơ hồ còn nghe thấy tiếng côn đồ trêu ghẹo.

Cô ta nói rằng mình bị người khác quấy rối, bảo Chu Thừa nhanh chóng đến cứu.

Chu Thừa lập tức đặt máy ảnh xuống, ánh mắt nhìn tôi, nhưng chân đã lùi về phía cửa.

Khi sắp mở cửa, anh ta dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn thấy tôi đang ôm ảnh của con, mỉm cười với anh ta.

Cánh cửa, "cạch" một tiếng mở ra, rồi lại đóng lại.

Tôi đi đổ nước vào bồn tắm, sau đó quay lại cầm máy ảnh lên xem ảnh, quả nhiên, chỉ có một bức, nhưng tôi rất hài lòng, vừa cười vừa khóc.

Sau khi rửa ảnh trong phòng tối, tôi cầm con d.a.o trái cây bước vào phòng tắm.

Nằm xuống bồn tắm, tôi thở dài, gọi điện cho Dương Đào:

"Dương Đào, phiền em giúp tôi một việc nhé."

Trước khi m.á.u chảy hết, tôi đặc biệt tạo dáng giống bức tranh "Cái c.h.ế.t của Marat", không đau đớn, tôi bình thản chìm vào giấc ngủ.

Tôi lơ lửng giữa không trung, hơi ngạc nhiên khi nhìn bức tranh mà nhân vật chính là mình.

 

Loading...